Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 404 :

Ngày đăng: 14:27 19/04/20


Bà Mạnh bỗng nhiên cười ra tiếng: "Cháu không tin? Vậy cháu suy nghĩ một chút, vì sao bác một lòng muốn giao Mạnh thị vào trong tay thằng hai? Vì sao rõ ràng nó có tài cán, nhưng vẫn không được trọng dụng? Vì sao nó là con trai trưởng của nhà họ Mạnh, lại không được người khác công nhận? Nếu như nó là con trai đường đường chính chính của bác và Chấn Tông..."



"Thế nhưng bây giờ anh ấy là chủ tịch Mạnh thị!" Tô Linh giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng, gấp gáp mở miệng, lại giống như tự an ủi mình gật đầu: "Đúng, đúng, hiện tại anh ấy làm chủ tịch, anh ấy còn là con rể tương lai của Tiêu thư ký, nếu anh ấy thật là con riêng, sao có thể..."



"Cô bé ngốc, ngoại trừ bác, có ai biết thân phận của nó đâu? Nó chỉ là tạm thời làm chủ tịch, mà con rể tương lai kia? Ha ha, nó có cái mệnh kia hay không? Thật đúng là khó nói..."



"Vì sao? Không phải anh ấy và Phó tiểu thư đã đính hôn rồi ư?"



Bà Mạnh nghe được một tiếng Phó tiểu thư kia, thần sắc nhịn không được cười cổ quái. Bà ta hơi nghiêng người, ánh mắt lợi hại nhìn về phía Tô Linh: "Cháu còn không biết đi? Con gái nuôi của Tiêu thư ký, cũng chính là vị Phó tiểu thư kia, người mà cô ta yêu cũng không phải là Thiệu Tiệm, mà là..."



Bà ta bỗng nhiên che miệng, cười nghiêng ngả: "Bốn đứa con gái nhà bọn họ, ngược lại có ba người đều có dính líu với thằng hai... Phó Tĩnh Ngôn, cho tới bây giờ cô ta vẫn còn yêu thằng hai, cháu có tin hay không? Nếu bây giờ thằng hai có một chút sắc mặt tốt với cô ta, hoặc là nói với cô ta một câu, đừng kết hôn với Thiệu Tiệm, vị Phó tiểu thư kia nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời..."



"Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy!" Tô Linh đứng ở nơi đó lung lay sắp đổ, nhưng ở chỗ sâu trong trái tim lại tràn ngập từng đợt đau đớn nhè nhẹ, "Anh ấy có biết hay không? Anh ấy có biết chuyện này không?"



Bà Mạnh ngừng cười, lắc đầu: "Sao nó có thể biết chứ? Bí mật như vậy, tự nhiên càng ít người biết càng an toàn. Nó không biết, nó đều không biết gì, vì thế bây giờ bác nhìn nó liều mạng tranh đoạt mọi thứ với thằng hai như vậy, bác thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười. Nó dựa vào cái gì để tranh chứ? Lại có tư cách gì để tranh đâu? Chờ có một ngày, khi bí mật này phơi bày khắp thiên hạ, nó mới phát hiện, từ giây phút nó sinh ra đời, đã sớm phải thất bại thảm hại! Phí tâm cơ tranh đoạt những thứ vốn cho là của mình, quay đầu lại mới phát hiện, chính mình đến tư cách tranh đoạt cũng không có! Nó chỉ là một dã chủng thấp hèn, không nên được sinh ra!"




"Tôi chờ anh ấy ở phòng làm việc." Tô Linh nói xong, quay đầu đi vào phòng làm việc của anh.



Đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy phòng làm việc dành cho một người, lớn khoảng trên trăm mét vuông, giống như một động tuyết. Ngoại trừ thiết bị để làm



việc, hoàn toàn không có những đồ trang trí không nên có. Tô Linh sửng sốt một chút, giẫm lên thảm mềm mại, chậm rãi đi vào. Một cái bàn làm việc thật lớn, dọn dẹp rất chỉnh tề, chỉ có mấy xấp tài liệu và một ống đựng bút, một laptop đang mở đặt ở nơi đó. Tô Linh đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào, xúc cảm ấm áp, lại bỗng nhiên khiến cô muốn khóc.



Anh -- nếu có một ngày anh biết hết tất cả, sẽ có phản ứng như thế nào? Có thể chịu đựng được chênh lệch như vậy hay không? Lại có thể quên được hay không? Hết thảy đều do người thân nhất của anh gây ra với anh?



Nếu như anh chịu đi cùng cô, cùng rời khỏi đây. Dựa vào thế lực nhà họ Tô của bọn họ, không thể tệ hơn chuyện ở lại nhà họ Mạnh...



Thế nhưng, sao anh có thể đi cùng cô chứ? Chỉ mới tiếp xúc với anh mấy lần, cho tới bây giờ anh cũng chỉ xem cô như cô gái nhỏ mà đối đãi, cho tới bây giờ cũng không có tâm tư dư thừa...



Tô Linh vùi ở trên sô pha, nước mắt lại không ngừng chảy xuống dưới, một người ngoài như cô nghe được mấy chuyện này, đều thương xót thay anh. Càng không nói đến, anh là đương sự...