Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 405 :

Ngày đăng: 14:27 19/04/20


Mắt phủ sương mù nhìn sang, liền nhìn thấy đồ trang trí duy nhất trên vách tường là một bộ tranh chữ, là lỗi viết mất trật tự nhưng đầy cuồng dã. Cô không nhìn ra là viết cái gì, nhưng chỉ cảm thấy coi được, dứt khoát đi tới nhìn tỉ mỉ, nhưng chỉ nhận ra con dấu phía trên là tên của anh. Cô liền đứng ở nơi đó yên lặng nhìn, nhìn nhìn lại bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên...



Lần đầu tiên cô thích một người, sao lại… sao lại là một kết quả bi kịch như vậy?



Lúc Mạnh Thiệu Tiệm đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Tô Linh dựa lên tường khóc thiên hôn địa ám. Anh hoảng sợ, vội vàng để thư ký và trợ lý đi ra, đóng cửa đi tới, có chút lo lắng lôi kéo cánh tay của cô: "Linh Linh? Em làm sao vậy?"



Tô Linh vừa xoay mặt sang, liền nhìn thấy ánh mắt ân cần của anh, miệng cô liền méo, lại là một trận tiếng khóc kinh thiên động địa. Cô chỉ nhào tới trong lòng Mạnh Thiệu Tiệm, nắm chặt lấy anh, bôi nước mắt ở trước ngực của anh.



Mạnh Thiệu Tiệm chợt sửng sốt, cũng rất hoảng hốt, nhưng chỉ mấy giây sau, anh liền nhẹ nhàng đẩy Tô Linh ra. Cầm khăn tay lau nước mắt cho cô, giọng nói chậm rãi, lại lộ ra lạnh lẽo nhàn nhạt: "Linh Linh, đã xảy ra chuyện gì? Nói cho Mạnh đại ca biết, anh trút giận giúp em."



Đôi mắt hạnh của Tô Linh rưng rưng nhìn anh, đáy lòng giãy giụa chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, cô bỗng nhiên giống như không đểm xỉa đến chuyện gì, lập tức nhắm mắt, nhón chân hôn lên môi của Mạnh Thiệu Tiệm: "Mạnh đại ca, em thích anh, anh đi theo em đi."



Mạnh Thiệu Tiệm chỉ cảm thấy có dòng điện nhỏ vụn lan tràn dọc theo môi của anh tới trăm mạch của tứ chi, anh hoảng hốt trong chốc lát, thậm chí quên mất đẩy Tô Linh ra. Môi thiếu nữ mang theo hương vị mềm mại và trong veo, lướt quá môi của anh, lại giống như lướt qua tim của anh, khiến người luôn luôn lạnh lùng cứng rắn như anh giống như cũng mềm nhũn ra.



"Mạnh đại ca, anh theo em rời khỏi đây, chúng ta đi Pháp, đi Italy, đi Hà Lan, đi nơi nào cũng được. Ông của em rất thương em, ông ấy cũng sẽ thích anh thôi, chúng ta đi, không cần tranh cướp với bọn họ nữa..."
Đúng, anh không thích cô, anh không thích thiên kim đại tiểu thư kiêu căng vô lễ, tự đại kiêu ngạo như vậy. Dựa vào cái gì cô nói thích anh, anh sẽ rời đi với cô? Cô cho rằng cô là ai!



Mạnh Thiệu Tiệm anh thích, chính là Phó Tĩnh Tri! Đúng, chính là một người phụ nữ trầm tĩnh, nhu hòa, thanh tú, nho nhã lễ độ, ưu nhã khéo léo như cô, cũng chỉ có phụ nữ như vậy mới xứng đôi với anh! Một cô gái ngang tàng, không biết trời cao đất rộng lại nói ra lời to gan vô lễ như vậy, chỉ có thể trở thành trò cười!



Nếu như Tô Linh không phải chỉ có hai mươi tuổi, nếu như cô có thể thành thục trầm tĩnh một chút, nếu như cô thay đổi phương thức khác, nói không chừng hết thảy đều sẽ có kết quả khác...



Nếu như Mạnh Thiệu Tiệm không có bị quyền thế che mắt, tâm không có ở trong hồ tình yêu sai lầm tự cho là đúng, nếu như anh sớm tỉnh táo lại một chút, lên xe chạy tới sân bay, nếu như anh có thể nắm bắt tia động tình lóe lên trong lòng vào lúc cô bé kia mỉm cười cong ánh mắt đưa sơn trà ngâm đường tới trước mặt của anh, nói "Ăn rất ngon, anh có ăn hay không", vậy thì anh đã có thể sửa lại sai lầm của cuộc đời anh từ khi đó?



Nhưng cho tới bây giờ, trong số phận đều không có nếu như.



Ba ngày sau, Tô Linh khởi hành đi nước Mỹ. Trước khi đi, cô rất vênh váo đắc ý gọi cho Mạnh Thiệu Đình một cú điện thoại: "Mạnh Thiệu Đình, bà cô tôi thất tình, bà cô tôi chuẩn bị đi nước Mỹ quyến rũ anh, bà cô tôi chuẩn bị xả thân cứu người, phổ độ chúng sinh, hóa thân thành cầu ô thước!"



Vào lúc Mạnh Thiệu Đình cúp điện thoại, trong lòng nhịn không được nghĩ. Nếu như Tĩnh Tri biết anh và Tô Linh ở cùng một chỗ, sẽ có phản ứng như thế nào? Sẽ thật sự giống như Tô Linh nói, không bao giờ làm một con chim đà điểu, phong bế tim của mình nữa ư? Cô sẽ thống khổ gần chết, hay sẽ thở phào một hơi, sau đó an tâm ở cùng một chỗ với Thiệu Hiên? Anh không biết, nhưng anh quyết định đánh cuộc một phen.