Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 579 :
Ngày đăng: 14:30 19/04/20
Editor: May
Thẳng đến khi nhìn thấy cô bình an nằm ở nơi đó, anh mới chợt cảm giác mình thở dài một hơi. Lúc nhận điện thoại của Thiệu Hiên, anh vừa mới xuống máy bay. Nghe được tin tức cô sinh non, anh chỉ cảm thấy cả người giống như đều đóng băng, nắm di động đứng hồi lâu trong sân bay người đến người đi, chỉ cảm thấy cả trái tim đều khó chịu không nháy lên nữa.
Chỉ có một phút đồng hồ ngắn ngủi, anh lại giống như trải qua cả một thế kỷ, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Anh và cô dây dưa trải qua mười năm, cô và anh chia cách mười năm, những năm tháng tốt đẹp mà cô và anh ở gần nhau trong Tĩnh Viên, lúc cô nói yêu anh, đều giống như là ảnh chụp trắng đen, từng tấm từng tấm, trôi qua thật nhanh ở trong đầu anh. Nếu như cô thật sự xảy ra chuyện gì, anh nên làm cái gì bây giờ?
Anh rất nghiêm túc hỏi chính mình một lần, sau đó nhận được một đáp án đã sớm ẩn giấu trong lòng.
Có lẽ, khi ở trong hôn lễ của bọn họ, vào một khắc anh đeo chiếc nhẫn kia cho cô, bọn họ đã là hai cây quấn quanh với nhau ở trên cõi đời này, cũng không có cách nào tách ra nữa.
Đúng, anh yêu cô, anh không thể mất đi cô.
Đúng, anh yêu cô, anh không thể mất đi cô.
Anh không có thời gian chạy về Tĩnh Viên nữa, trực tiếp đón xe taxi đi thành phố Lạc. Xe chạy như bay, tốc độ cực nhanh, phong cảnh dọc theo đường mơ hồ, nhanh chóng lui về phía sau. Cành khô màu vàng đậm đâm lên trên bầu trời giống như là muốn tuyết rơi, nhưng lúc đến cây cầu lớn trên sông Tây Lạc, liền nhẹ nhàng nổi lên cơn mưa.
Mưa bay phất phơ như tơ tằm kéo dài, đột ngột, lại làm cho người ta cảm thấy đây không phải là mùa đông, mà là đầu mùa xuân. Con gái của anh, con gái của anh và Phó Tĩnh Tri, đứa trẻ mềm nhũn nho nhỏ kia, sẽ đến đây vào thời khắc rét lạnh này.
Dù như thế nào, anh đều phải chạy trở về, anh không thể để cho con của anh sinh ra mà không được anh nhìn kỹ. Anh còn muốn tự tay cắt đứt cuống rốn kết nối giữa con bé và mẹ nó, trở thành người đầu tiên ôm hôn bé.
Mỗi khi nghĩ đến bé, sẽ luôn luôn mềm lòng đến rối tinh rối mù, giống như cả trái tim cứng rắn đều hóa thành mềm nhũn uốn lượn.
Nhớ lúc học đại học, chủ nhật nào trong hệ cũng luôn tổ chức cho sinh viên xem phim ở phòng học lớn, khi đó anh cũng quen bạn gái, thỉnh thoảng lúc tâm huyết dâng trào, sẽ theo cô đi xem phim. Dựa vào nhau xem một bộ phim《 Cuốn theo chiều gió 》, Rhett Butler yêu Scarlett OHara, Scarlett OHara lại yêu sâu đậm Ashley, Rhett Butler cưới Scarlett OHara, lại phát hiện trong lòng Scarlett OHara vẫn tồn vị trí của Ashley, anh ta muốn ly hôn, nhưng này lúc bọn họ có một đứa con gái Bonnie xinh xắn, Rhett Butler liền chuyển dời tất cả tình yêu với Scarlett OHara đến trên người Bonnie, vô cùng cưng chiều con gái!
Bây giờ nghĩ lại, anh liền giật mình cảm thấy đời người như bộ phim, mà bộ phim lại như đời người. Tất nhiên giữa anh và Tĩnh Tri không có kẻ thứ ba, nhưng tâm tình của anh với con gái lại không khác Rhett Butler đối với Bonnie, giống như yêu Tĩnh Tri quá mệt mỏi, đã chuyển dời một ít tình yêu đến trên người Khả Khả, cảm thấy cưng chiều con bé thế nào cũng không đủ, hận không thể xây một tòa kim ốc, cứ như vậy giấu con bé vào.
Một đường tâm tư như điện, nháy mắt đã đến bệnh viện cô sinh. Vào một khắc anh đi xuống xe, ở trong mưa phùn như tơ kia, đột nhiên cảm giác được sợ hãi nói không nên lời, thẳng đến khi mưa kéo dài làm ướt bờ vai của anh, anh mới lấy hết dũng khí đi đến khoa sản. Vừa ra thang máy vào hành lang, bỗng nhiên liền nghe được một tiếng hét thảm, cả người anh giống như điện giật sững sờ tại chỗ, cũng không cảm giác được tim đập. Một nỗi sợ hãi rất lớn bỗng nhiên cuốn tới tràn ngập trời đất, những chuyện anh để ý, không bỏ xuống được, những chuyện khó giải quyết, tất cả chuyện ngăn cách với cô, trong lúc đó bỗng nhiên giống như không còn chút phân lượng. Anh chỉ biết là, anh muốn cô sống, phải sống...
Trong hành lang đứng đầy người, từng người một đều là tinh thần ngưng trọng, anh chợt giống như ngủ mơ nhẹ nhàng lập tức đi tới, ngã trái ngã phải như giẫm trên cây bông. Thân thể anh băng lãnh, giống như mất đi hồn phách, có người gọi anh lại, anh chỉ là đờ đẫn đáp lại một tiếng, nhưng lại không nói ra lời. Tiếng kêu thảm thiết của cô bỗng nhiên vang lên lần nữa, anh chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, thậm chí trong hốc mắt đều ngưng đầy nước mắt, không sinh, không sinh nữa!
Anh thà rằng không cần đứa nhỏ, thà rằng cả đời cũng không cần con, không cần cô sinh nữa! Anh không muốn nghe cô phát ra âm thanh như vậy. Anh rất yêu cô, thương cô, thường ngày cô chỉ nhíu mày rơi cọng tóc thôi là anh đã đau lòng, giờ lại muốn anh nghe cô phát ra âm thanh thê lương như vậy, giống như là đang khoét tim của anh, cắt thịt của anh!
Anh quá ích kỷ, rõ ràng thân thể của cô kém như vậy, còn muốn cô sinh đứa bé này làm gì? Không có đứa nhỏ thì anh cũng sẽ yêu cô như vậy, cũng sẽ không rời khỏi cô, chỉ cần không phải là cô không cần anh!
Đúng, vốn là như vậy. Người lựa chọn rời đi luôn luôn là anh, mà mỗi một lần, người cảm giác bị vứt bỏ ngược lại cũng là anh. Rõ ràng lần này anh buông tha trước, nhưng khi nhìn cô vân đạm phong khinh, anh lại sinh ra ảo giác và mất mác giống như bị cô đẩy ra.
“Không phải là... khó sinh chứ?” Cố Lưu Tô nghe từng tiếng kêu thảm thiết, không khỏi lắp bắp nói một câu. Lục Phóng đưa tay giữ vai của cô, giữa mày kiếm mắt sáng có ánh sáng nhàn nhạt, cúi đầu nói một câu ở bên tai cô: “Sẽ không, yên tâm.”