Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 72 : Không quên được
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
Cho tới bây giờ cô vẫn giữ mình trong sạch, nhưng khi đi qua đám người vẫn nghe thấy người khác mắng cô là đồ hạ lưu, là kỹ nữ.
Thế giới này, từ trước đến nay vốn luôn điên đảo, giờ phút này cô không còn là thiên kim tiểu thư, không còn là thiếu phu nhân của nhà họ Mạnh nữa, cô chỉ là Tống Tri Tri đang ở thuê trong một căn phòng đơn sơ, là một cô gái với thân hình hèn mọn, dơ bẩn nhưng lại có một linh hồn sạch sẽ .
Cũng may, từ trước đến nay cô vốn không hề có ý định đòi hỏi cái gì cao sang, giàu sang cũng vậy, nghèo hèn cũng thế, cô đều có thể thích ứng rất nhanh, cũng không bao giờ hối hận. Cuộc sống tốt đẹp trước kia, đương nhiên cảnh tượng huyền ảo ấy giờ đã không còn, vậy thì còn có cái gì để cô phải đau khổ lưu luyến đây?
Cô ôm lấy oán hận, hoặc khóc lóc kể lể, nhớ lại ánh hào quang của quá khứ có ích gì chứ? Trên trời sẽ không thả chi phiếu xuống cho cô, bệnh tật của mẹ cũng sẽ không thể sau một đêm đã chuyển biến tốt đẹp, cô vẫn như cũ, không đi làm việc thì sẽ đói bụng.
Tri Tri có một ưu điểm rất lớn, đồng thời cũng là một khuyết điểm trí mạng, cô cực kỳ cam chịu số mệnh. Cho nên dù sau này ông trời đã sắp xếp cho cô phải chịu cực khổ, cô cũng không một câu oán giận, yên lặng nghe theo sự an bài của vận mệnh.
Khi Tri Tri xuống xe, cũng đúng lúc vào buổi hoàng hôn của đầu thu. Ánh nắng chiều đỏ như máu, rực rỡ khắp bầu trời, vẽ ra những cảnh tượng đẹp đẽ tráng lệ động lòng người. Tri Tri đứng lặng ở bến xe ven đường. Hôm nay cô tan tầm tương đối sớm nên có thể dành một chút thời gian cho bản thân.
Một mình đi trên đường, ngược lại với hướng đi về nhà, Tri Tri, bước chân nhẹ nhàng, đầu cúi thấp. Cô đi cực kỳ chậm, bất chợt tiếng còi xe vang lên làm cô giật nảy mình, đứng ngây ra ở ven đường hồi lâu. Mãi đến khi chiếc xe đi xa rồi cô mới bình ổn được nhịp đập của trái tim, tiếp tục đi về phía trước.dღđ。l。qღđ
Cô vốn là người nhát gan, sợ nơi đông người, sợ dòng xe cộ, tất cả những tiếng động đột ngột đều làm cô sợ hãi.
Nhớ lại hồi vừa mới chuyển đến ở trong phòng cho thuê tiện nghi nhất này, hằng đêm Tri Tri đều sợ hãi đến mức không sao ngủ được. Một chút gió thổi cỏ lay bên ngoài cửa sổ đều khiến cô bị dọa, cả người toát mồ hôi lạnh. Bởi vì lúc này tiếng tăm của cô đã sớm truyền ra, giữa lúc hỗn độn ấy, đã từng có bọn du côn nhìn thấy cô lại đến quấy nhiễu một chút, thậm chí buổi tối đã có người đi qua cửa sổ của cô buông lời cợt nhả.
Mỗi lúc như thế mẹ đều giống kẻ điên, cầm dao phay chạy đến mắng chửi người ta. Nghe những lời mắng chửi thô tục như thế, khó nghe như thế, mấy gã đàn ông ấy liền huýt sáo chạy trốn. Tri Tri nẳm an vị ở trên giường ôm chăn chỉ dám khóc thầm. Cô khóc mà không dám phát ra âm thanh, khóc đến gần như ngất đi, khóc đến mức tưởng như mình đã chết đi tìm ba ba rồi.
Nhưng mà cô không thể nào chết được, cô có chết cũng không dám đi tìm ba ba, có chết cũng không được lên Thiên đường, cô chỉ có thể làm một Cô Hồn Dã Quỷ, nhận hết mọi uất ức mà thôi.
Mạn Quân chu cái miệng nhỏ nhắn, đưa những ngón tay mềm mại, trắng nõn nà vì được chăm sóc kỹ lưỡng tới trước mặt anh: "Anh nhìn xem, người ta mà rửa rau nấu cơm, ngón tay đều sẽ bị thô cứng, hơn nữa đã có đầu bếp nấu cơm rồi, đâu cần đến em!"
Mạn Quân cười như một đứa trẻ, Mạnh Thiệu Đình cũng sững sờ đứng ở nơi đó.
Anh nhìn đôi bàn tay của Mạn Quân đang đưa ra trước mặt, ngón tay thon dài đến động lòng người đặt ngang ở trước mặt anh. Bỗng nhiên anh nhớ tới một buổi yến hội vài năm trước đây... cô uống say, dẫn anh đi trèo tường. Trong bóng đêm êm đềm say đắm ấy, cô ở trên bờ tường cao, váy buộc lại, ngồi bên cạnh những chùm hoa Tường Vi đang nở rộ, cô cười cười, vươn tay ra cho anh, ánh mắt sáng ngời như ánh sao trên trời.
Anh còn nhớ rõ, cô rất thích nấu ăn, hơn nữa còn làm những món ăn mà anh thích ăn. Anh nói anh không thích ăn cà chua và cà rốt, quả thật, về sau trên bàn ăn rốt cuộc không thấy hai món này nữa.
Cho đến hôm nay, Mạnh Thiệu Đình mới giật mình nhớ ra, anh chưa từng bao giờ hỏi xem cô thích ăn cái gì, có lẽ, cô thích nhất ăn hai loại đồ ăn, mà anh chán ghét kia.
Cô đã từng hàng ngày tự tay hầm canh cho anh, không lời phiền hà, nhưng anh lại chưa bao giờ đặt ở trong mắt.
Mà lúc này, anh lại đi hồi tưởng những gì mà chính mình ngày đó coi là cuộc sống trói buộc, lại đi hồi tưởng những gì mà chính mình ngày đó coi là thời gian chán ghét tới cực điểm, thực sự, anh không sao kìm được một cơn chua xót.
Bộ dáng xinh đẹp của cô khi nói cười, bộ dáng đáng yêu khi cô nghiêng đầu nhìn anh làm nũng, bộ dáng với gương mặt trắng bệch của cô khi ký tên trên đơn ly hôn, bộ dáng cô ngồi ở chỗ đó, chậm rãi nói với anh đứa con đã chết rồi...
Bốn năm qua, vì sao cô vẫn cứ thường thường xuất hiện ở trong đầu anh, nhắc nhở với anh rằng, trên đời này vẫn còn tồn tại một người phụ nữ có tên là Phó Tĩnh Tri.
Từ trước đến nay, anh biết anh chưa từng bao giờ yêu cô, bao gồm cả hiện tại. Nhưng anh cũng không biết, tại sao đã tới Los Angeles bốn năm rồi mà anh vẫn thỉnh thoảng lại mơ về cô như thế!.