Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 73 : Vì sao nhớ tới người ta, mình lại có chút cô đơn?
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
Từ trước đến nay, anh biết rằng anh chưa từng bao giờ yêu cô, ngay cả hiện tại, nhưng anh không biết vì sao đã tới Los Angeles bốn năm rồi mà thỉnh thoảng anh vẫn mơ về cô.
Lần đầu tiên khi anh nằm mơ thấy cô, anh cũng đã phát hoảng.
Anh luôn luôn là một người bạc tình, huống chi cuộc hôn nhân giữa hai người bọn họ đều không phải do anh mong muốn. Vì thế, cho dù đã cưới cô, anh đối xử với cô chỉ là lạnh nhạt và thương hại, để sau này tùy tùy tiện tiện từ bỏ cô. Trong lòng anh không có gì ngoài sự áy náy nho nhỏ do anh đã từng có người ở bên ngoài, thì không còn có chút tình cảm dư thừa nào khác.
Ly hôn xong anh liền đưa Mạn Quân ra nước ngoài, trong lòng cũng không hề có chút lăn tăn, chỉ có thường thường khi gọi tên Mạn Quân suýt nữa lại thốt lên thành Tĩnh Tri.
Cho đến sau này, qua một thời gian, cũng thành thói quen, anh không còn có nhớ tới cái tên Phó Tĩnh Tri nữa.
Nhưng là, thỉnh thoảng, anh lại nằm mơ thấy cô. Trong giấc mơ, cô vẫn trước sau như một, ngồi bên cửa sổ phía tây của thư phòng, trong nhà họ Mạnh ở thành phố A, cầm quyển sách trong tay, mỉm cười nhìn anh.
Trong mộng, bọn họ ở rất gần nhau, anh dường như có thể nhìn thấy bộ dáng hàng lông mi thật dài của cô đang lay động, cũng có thể nhìn thấy bên khóe môi của cô có lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhưng khi anh muốn đến gần thì hình dáng của cô liền mờ nhạt dần đi.
Mờ nhạt dần dần...
Giống như một lớp sương khói ẩn hiện, rồi bỗng thoắt một cái liền tan ra, biến mất giữa khe hở của các ngón tay của anh.
Cửa phía tây trống không, không còn bóng dáng cô.
Anh bừng tỉnh, trong đêm tối, anh đi một mình ra ban công, rút một điếu thuốc lá, trong người dường như có một chỗ nào đấy mơ hồ bị co rút lại có chút đau đớn ... Anh hít một hơi khói thuốc lá thật lớn vào trong phổi, như muốn giấu đi sự đau đớn này nhàn nhạt ấy.
Nếu hỏi đời này có chuyện gì đã từng khiến anh phải hối hận như vậy, thì có lẽ đó chính là chuyện anh đã kết hôn với cô...
Theo bản năng Tri Tri ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài tiệm cà phê cũng không nhiều người lắm, nhưng Tri Tri đã nhìn một vòng, cũng không tìm được người mà thím Trương đã miêu tả. Mãi đến khi có một người đàn ông dáng hơi còng lộ rõ là người đã đứng tuổi, chống một cây gậy đơn giản khập khiễng đứng ở trước bàn của hai người, lúc này Tri Tri mới kịp phản ứng...
Người đàn ông đứng trước mặt cô chừng hơn năm mươi tuổi, chân trái bị dị tật, chính là “tiểu Trần” người mà thím Trương luôn miệng nói có điều kiện tốt lắm, có rất nhiều phụ nữ tha thiết mong chờ kia .
"Ai dà, Tri Tri còn không mau mời tiểu Trần ngồi xuống đi chứ!" Thím Trương nhiệt tình tiếp đón, cầm cái gậy của người đàn ông cất vào ở một bên, rồi bảo ông ta ngồi xuống, ngay sát bên cạnh Tri Tri.
"Thím Trương..." Tri Tri gần như sắp muốn khóc, cặp mắt to đã dâng đầy nước mắt nhìn thím Trương, nhưng thím Trương vẫn giữ nét mặt cười như hoa Cúc bị trận gió thổi tan tác.
"Tiểu Trần, cậu ngồi nói chuyện với Tri Tri nhé, tôi đi trước đây không quấy rầy hai người nữa." Nói chưa dứt lời, người đã bỏ chạy mất tăm.
Cả người Tri Tri chợt căng thẳng, cố gắng rút vào trong góc khuất, không muốn sát vào bên cạnh người kia.
Trên người hắn có một mùi thật khó tả, hơn nữa đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp mắt một cái.
Hôm nay Tri Tri mới có quyền được hơi trang điểm một chút, cũng chỉ là tắm rửa, thay đổi bộ quần áo bình thường không mặc quần áo cũ nữa, tóc được chải bằng lược chỉnh tề gọn gàng, trên mặt thoa một chút kem dưỡng da, chỉ như vậy thôi, thoạt nhìn Tri Tri đã là một cô gái khá thanh tú. Huống chi, cô điềm đạm đáng yêu mà vẻ mặt e ngại, lo lắng làm cho người ta nhìn mà không khỏi thấy mềm lòng.
"Cô chính là Tri Tri à, so với sự miêu tả của thím Trương xem ra còn đẹp hơn!"
Người đàn ông dịch mông sát vào, gắt gao kề bên Tri Tri. Một mùi khó chịu chua chua khăn khẳn xông lên, ập vào mũi cô. Thiếu chút nữa Tri Tri nôn thốc ra ngoài, nhưng cô vẫn gắt gao cố nhịn xuống, càng ra sức ngồi thụt vào phía bên trong.
"Tôi thật sự rất vừa lòng đối với cô, như vậy đi, nếu như cô không có ý kiến gì muốn nói, tháng sau chúng ta sẽ lo liệu mọi chuyện luôn. Những chuyện trước kia của cô tôi đều đã nghe nói, người có những điều kiện như cô, tôi chấp nhận đã là phúc khí của cô rồi, thân thể của mẹ cô không tốt, cô còn phải nuôi người nhà, tìm được người như tôi, một công chức chính thức, ăn cơm nhà nước, coi như nhận được chiếc bánh nhân thịt ở trên trời rơi xuống rồi. Cô cũng đừng nhìn thấy chân của tôi bị tàn tật, sức khoẻ của tôi vẫn rất tốt, sẽ không bạc đãi cô, hơn nữa, ở trong thành phố này tôi còn có một căn nhà nhỏ. Với thanh danh hiện tại của cô, cô sẽ không tìm được người khác có điều kiện tốt hơn so với tôi đâu... Hắc, hắc...tôi có thể nói với cô rằng, điều này quả thực đúng như là trong mơ ấy! Nói thật, nếu như tôi không thấy cô có bộ dáng khá tốt, tôi tuyệt đối sẽ không lựa chọn cô..."