Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 74 : Gặp gỡ, chất vấn anh, còn gì nữa nào?
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
" Với thanh danh hiện tại của cô, cô sẽ không tìm được người khác có điều kiện tốt hơn so với tôi đâu... Hắc, hắc...tôi có thể nói với cô rằng, điều này quả thực đúng như là trong mơ ấy! Nói thật, nếu như tôi không thấy cô có bộ dáng khá tốt, tôi tuyệt đối sẽ không lựa chọn cô..."
Người đàn ông kia lại ngồi sát vào một chút, một bàn tay nhiều nếp nhăn đưa lên trên lưng Tri Tri, ôm lấy. Trong nháy mắt Tri Tri kinh hãi, chỉ cảm thấy tim mình đập cực nhanh, mà lúc bàn tay của hắn chạm vào, cô cảm thấy bản thân thật sự không thể chịu được nữa, trong đầu nổ “ông” một tiếng, sau đó đẩy người đàn ông còn đang thao thao bất tuyệt kia một cái, đứng lên chạy ra ngoài tiệm cà phê...
Tri Tri cố gắng đẩy cánh cửa thủy tinh của tiệm cà phê ra, cúi đầu xông ra ngoài, thình lình xô phải một cô gái ở trước mặt, làm cô gái ấy ngã trên mặt đất, bản thân cô cũng bị cánh cửa thủy tinh đập vào đầu đến choáng váng.Cô gái bị xô ngã chật vật đứng dậy, vừa đau lại vừa xấu hổ nhào vào trong lòng bạn trai khóc òa lên. Bạn trai của cô gái thấy thế đau lòng không thôi, liền kéo mái tóc của Tri Tri, không đợi cô mở miệng liền chửi ầm lên: "Con mẹ nó chứ, cô không có mắt à? Mẹ kiếp, cô đi đường thế nào vậy?"
Da đầu Tri Tri bỗng chốc bị kéo căng, tóc bị túm chặt dường như muốn rụng hết ra. Nước mắt vốn dĩ đã dâng đầy trong hốc mắt, trong nháy mắt đã tràn ra. Tri Tri không hề phản kháng, cũng không hề nói lại, cô cứ như vậy, hai mắt mở to nhìn anh ta, nước mắt chảy không ngừng, cứ như vậy tuôn xối xả. Quả thật nhìn thấy cảnh này đôi tình nhân nhỏ kia cũng sợ hãi, cậu con trai giật mình, chăm chú nhìn cô, cô gái mặt trắng bệch, kéo kéo ống tay áo bạn trai. Cậu ta liền lẩm bẩm một tiếng rồi buông Tri Tri ra, xoay người ôm bạn gái mình bỏ đi.
Hai chân Tri Tri như nhũn ra, gắng gượng đi về phía trước. Đi được mấy bước liền từ từ ngồi sụp xuống. Cô vùi mặt vào trong đầu gối, từng giọt, từng giọt nước mắt như viên trân châu rơi xuống trên chiếc quần jeans đã giặt đến bạc trắng, thấm vào quần thành dấu vết từng giọt hình tròn ẩm ướt.
Tri Tri khóc đến toàn thân phát run, nhưng không hề phát ra một chút tiếng động. Cô không biết là khóc đã bao lâu, có chút thiếu dưỡng khí, trái tim cô thật sự đã mệt mỏi hết sức, đến độ sắp sụp đổ hoàn toàn. Trong mơ màng, cô đứng dậy, người lảo đảo, hai mắt khóc sưng lên như hai quả đào. Trong màn nước mắt mịt mờ Tri Tri phảng phất nhìn thấy phía đối diện bên đường có một người đang đứng quay lưng về phía cô.
Bóng lưng đó như quen thuộc, như xa lạ, đã khắc sâu vào trong lòng cô, một người đã khiến cô hận thấu xương... cứ như vậy, cách một dòng xe cộ trên đường cái, xuất hiện trước mắt cô ở phía bên kia đường.
Cô phải chịu bao nhiêu uất ức, bao nhiêu oán hận, phải chịu bao nhiêu khổ sở, kể cả sự nhục nhã không đáng có mà cô phải hứng chịu, tất cả đều do anh ta gây ra, đều là do anh ta ban tặng cho cô!
Bỗng nhiên Tri Tri bước nhanh về hướng đường cái, chạy sang phía đối diện. Giờ phút này đúng vào giờ cao điểm, dòng xe lưu thông trên đường như mắc cửi. Cô cứ chạy lao về phía trước, không quan tâm đến hướng đi, giống như là không muốn sống nữa, đầu đau tựa hồ muốn nổ tung, chân cũng đã mềm nhũn. Một khoảng cách không xa nhưng cô lại cảm thấy như cách xa nghìn trùng sông núi. Cô hận anh, hận giờ phút này không thể mang anh để ăn sống nuốt tươi!
Cô muốn chính miệng mình hỏi anh một câu, Mạnh Thiệu Đình, tôi đã sai ở điểm nào? Tôi có lỗi với anh ở điểm nào chứ hả? Vì sao anh đi sang nước Mỹ để sống một cuộc sống vàng son, mà tôi lại phải ở đây để hứng chịu những sự nhục nhã mà tôi không hề phạm phải?
Suy nghĩ hồi lâu, anh mới có chút ấn tượng mơ hồ, cô chính là cô gái đưa đồ ăn mua ngoài ngày hôm đó!
Sở dĩ anh có thể gắng gượng nhớ tới, là vì của giọng nói của cô cực kỳ giống với giọng của chị dâu hai của anh.
Tri Tri thở phào một hơi, trong lòng có phần không nói nên lời, thoáng chút mất mát. Người kia không phải là anh, chỉ có điều là bóng lưng rất giống, chiều cao rất giống, chỉ là bộ dạng không giống lắm.
Tri Tri chậm rãi ngừng động tác, mới phát hiện ra ngón tay mình không ngừng chảy máu, cô cũng không quan tâm đến, xoay người chuẩn bị rời đi...
Đang lúc cô thật sự rất mờ mịt, không biết nên đi về nơi đâu Bây giờ cuộc gặp mặt làm quen đã thất bại, về nhà chỉ đổi lấy việc bị mẹ tức giận mắng chửi, không ai quan tâm thấu hiểu cho cô, thông cảm cho cô dù là một chút ít.
"Cô... Đứng lại!" Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên tiến lên một bước, định đưa tay đặt trên vai Tri Tri, nhưng lại dừng lại ở giữa không trung, trên vai chiếc áo T-shirt của cô có một lỗ thủng trông rất khó coi.
Mạnh Thiệu Hiên bĩu môi, cô gái này thực không ra dáng con gái một chút nào cả... A, mà vừa rồi, anh gọi cô đứng lại là muốn làm gì nhỉ?
Tri Tri bị người ta thình lình gọi giật, quay mặt lại, mái tóc ngắn lướt qua thành một đường vòng cung nho nhỏ trong không trung, nhưng không ngờ là Mạnh Thiệu Hiên đứng gần như vậy, cô không khỏi giật nảy người, lông mi chớp chớp vài cái, theo thói quen sợ hãi liền cúi đầu...
Mạnh Thiệu Hiên cũng thất thần ngay tại chỗ, anh ngửi thấy mùi gì đây nhỉ ? Trong không khí như có như không có mùi thơm của hoa sơn chi, giống như mùi hương trong trí nhớ của anh, thực sự rất giống nhau...