Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 740 :
Ngày đăng: 14:32 19/04/20
Trong lòng nghĩ tới đây, anh lại thấy khổ sở không nói thành lời. Sau khi Tĩnh Tri nghe được chuyện Tương Tư chết không được rõ ràng, cô đã khóc nức nở một hồi lâu. Cô tự trách bản thân, lẽ ra lúc trước không nên vội vàng bay đi châu Úc như vậy... Trong lòng Mạnh Thiệu Đình cũng vô cùng tức giận, cho dù có điều gì không phải đi nữa, cũng không thể coi mạng người như cỏ rác như vậy được! Bây giờ nỗi hận của anh đối với nhà họ Đỗ và Đỗ Phương Phương càng cao thêm một tầng. Anh biết rõ tính tình của Hà Dĩ Kiệt, tận mắt chứng kiến một cảnh như vậy, nhất định Hà Dĩ Kiệt sẽ không thể nhân nhượng. Bởi vậy anh liền kéo Tĩnh Tri đi, nói với Hà Dĩ Kiệt một câu đầy thân thiết: "Dĩ Kiệt, cậu cứ yên tâm, tôi và Tĩnh Tri sẽ đưa Nặc Nặc đi. Không có chuyện gì đâu. Cậu cứ chuyên tâm mà giải quyết chuyện của bản thân đi. Nếu có gì cần tôi giúp đỡ, cậu cứ nói, những lúc thế này, anh em chúng ta không cần phải băn khoăn bất cứ một điều gì hết.".
Khóe môi Hà Dĩ Kiệt khẽ mím lại, đáy mắt thoáng lóe lên tia sáng rực rỡ. Ngày trước, khi Thiệu Đình và Tĩnh Tri đi châu Úc, hai người đã nhìn anh với vẻ mặt không chút biểu cảm. Anh đã từng cho là mình đã bị mất đi một người anh em tốt, nhưng anh lại không ngờ rằng, ngay trong giờ phút này, Thiệu Đình lại không chút phân vân, tình nguyện đứng ở bên cạnh để giúp đỡ anh.
Bốn mắt giao nhau, không cần nhiều lời, tất cả ngôn ngữ đều chất chứa trong ánh mắt đó. Mạnh Thiệu Đình khẽ gật đầu với anh, sau đó kéo Tĩnh Tri tiến vào trong thang máy. Nặc Nặc há cái miệng nhỏ nhắn muốn khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn co rúm lại thành một nắm, nước mắt cũng đã tuôn rơi. Tĩnh Tri vội nhẹ giọng dỗ dành đầy thương yêu. Cửa thang máy dần dần đóng lại, cuối cùng đã không thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nặc Nặc, dần dần tiếng khóc cũng không còn nghe thấy rõ nữa.
Hà Dĩ Kiệt đứng ở nơi đó hồi lâu không hề động đậy. Thư ký Triệu lấy hết dũng khí nhẹ nhàng gọi lên một tiếng "bộ trưởng Hà", anh mới phục hồi lại tinh thần. Trong đôi mắt của anh vẫn còn đọng lại chút nước mắt ẩm ướt, khiến thư ký Triệu càng thêm kinh hãi, trong lòng thầm hận Đỗ Phương Phương ngu xuẩn, sao lại đi làm cái chuyện hèn hạ như vậy, làm hại anh cũng bị liên lụy. Sau chuyện này thì anh đã hoàn toàn không còn khả năng ra nước ngoài nữa rồi, mà đương nhiên, Hà Dĩ Kiệt tuyệt đối cũng sẽ không buông tha cho anh.
Quả nhiên, Hà Dĩ Kiệt quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng liếc qua anh.
Trái tim của thư ký Triệu trở nên nặng trĩu. Đi theo bên cạnh Hà Dĩ Kiệt đã lâu, anh hiểu rất rõ, càng phẫn nộ Hà Dĩ Kiệt lại càng trở nên bình thản lạnh lùng. Mà người nào đó đã làm cho anh tức giận, sẽ cực kỳ không được may mắn.
Hà Dĩ Kiệt không phải là một người đàn ông trốn tránh trách nhiệm, anh thừa nhận mọi chuyện đều bắt nguồn từ anh, chính anh là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, nhưng chẳng lẽ cô không thấy mình có một chút lỗi lầm nào hay sao? Cô hận anh ngoại tình, hận anh cất giấu một người phụ nữ khác ở trong trái tim mình, hận sự tồn tại của Tương Tư, anh đều có thể hiểu được, nhưng tại sao cô không tìm anh - Hà Dĩ Kiệt này để hỏi tội? Tại sao cô lại làm tổn thương đến Tư Tư và Nặc Nặc vô tội như vậy?
Chuyện cho tới bây giờ, anh cũng không muốn nói thêm gì nhiều với cô nữa. Những lý lẽ này, anh cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ nói ra, bởi vì, Đỗ Phương Phương cũng sẽ hoàn toàn không bao giờ để lọt vào tai mình, cũng sẽ không để tâm đến chuyện đó. Cô luôn cố chấp cho rằng, chính Tương Tư đã phá vỡ hôn nhân của bọn họ, chính Tương Tư là người đã ngăn trở hạnh phúc của bọn họ. Nhưng cô hoàn toàn không biết rằng, từ trước đến nay anh và cô chưa từng có hạnh phúc, cuộc hôn nhân này chẳng qua cũng chỉ là để lợi dụng nhau mà thôi.
"Đỗ Phương Phương." Hà Dĩ Kiệt nặng nề lên tiếng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lúc này lạnh cứng giống như lớp băng giá trên hồ sâu mùa đông, cứ thế nhìn sang cô. Ánh mắt của anh tựa như xuyên vào tận trong tim làm cho cô lạnh buốt đến tận xương tủy.
"Dĩ Kiệt..." Cô không nhẫn nại được nữa, mở miệng ấp úng nói, định tiến lên một bước, nhưng hai chân cô lúc này tựa như nặng ngàn cân, không thể nào di chuyển nổi một bước.
"Chúng ta ly hôn!" Anh dùng giọng điệu kiên quyết tựa như không cho phép ai được nghi ngờ, nhấn mạnh bốn chữ. Trong chốc lát Đỗ Phương Phương chợt như bị ngơ ngẩn, cả người cứng ngắc như món đồ chơi đã bị hỏng dây cót, không thể nhúc nhích nổi.