Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 741 :

Ngày đăng: 14:32 19/04/20


“Tôi sẽ nhờ luật sư gửi bản thỏa thuận ly hôn cho cô, việc cô cần làm, chính là ký tên vào bản thỏa thuận ấy. Cô có hiểu không? Tôi muốn ly hôn, muốn xóa bỏ quan hệ vợ chồng với cô. Tôi sẵn lòng trả một giá lớn, tôi bằng lòng vứt bỏ tất cả, Đỗ Phương Phương, cô có hiểu không?“.



“Tôi sẽ nhờ luật sư gửi bản thỏa thuận ly hôn cho cô, việc cô cần làm, chính là ký tên vào bản thỏa thuận ấy. Cô có hiểu không? Tôi muốn ly hôn, muốn xóa bỏ quan hệ vợ chồng với cô. Tôi sẵn lòng trả một giá lớn, tôi bằng lòng vứt bỏ tất cả, Đỗ Phương Phương, cô có hiểu không?”



Anh vừa mới nói dứt lời, Đỗ Phương Phương đột nhiên hét lên một tiếng thật lớn: “A...” Đỗ Phương Phương luôn kiêu ngạo, cô vẫn luôn cho rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ dám nói hai chữ “ly hôn” với cô, nhưng hiện tại, anh lại đề nghị ly hôn với cô chỉ vì cô đã đánh đứa con hoang kia mấy cái sao? Anh có tư cách gì để nói chuyện này? Không còn chỗ dựa là nhà họ Đỗ của cô, Hà Dĩ Kiệt anh làm sao có thể leo cao được như vậy?



“Hà Dĩ Kiệt, anh làm vậy là vì đứa con hoang kia...”



Tiếng mắng chửi của cô còn chưa dứt, ngờ đâu trên da đầu cô đã truyền đến một cảm giác đau đớn gần như tê liệt. Cô giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy hai mắt Hà Dĩ Kiệt đã đỏ ngầu lên tưởng như sắp phun ra máu. Anh không chút thương tiếc, túm chặt lấy mái tóc của cô, tiếp đó vung tay lên, tặng cho cô một cái bạt tai..




“Đỗ Phương Phương, hôm nay tôi muốn nói rõ ràng cho cô biết, người tôi yêu là Văn Tương Tư, từ đầu đến cuối tôi chỉ yêu một mình cô ấy. Vì chuyện của bác Tiếu, nên tôi không thể không cưới cô. Đây là sai lầm lớn nhất đời này của tôi, bởi vì đã bước một bước sai lầm, nên tôi đã phải trả cái giá thật thê thảm, thật đau đớn. Tôi đã bị mất vĩnh viễn người phụ nữ tôi yêu! Hiện tại tôi chỉ còn Nặc Nặc, tôi nói cho cô biết, con bé chính là mạng sống của tôi, vì con bé, tôi có thể sẵn sàng lao vào cái chết không chút do dự, cho dù phải chết ngay tôi cũng không nháy mắt. Cho nên, nếu cô còn tiếp tục động vào con bé một lần nữa, tôi sẽ trả lại cô gấp mười, gấp trăm lần, tuyệt đối không chút nương tay. Đỗ Phương Phương, đối với một người phụ nữ có lòng dạ độc ác, tàn nhẫn như cô, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay!”



Khi anh nói đến Nặc Nặc, trong ngữ điệu nói đã dần dần trở nên dịu dàng mềm mại hơn, dường như ngay cái nhìn của anh với cô cũng đã dịu bớt.



“Anh nói rằng, người mà anh vẫn luôn yêu thương từ trước đến nay, duy nhất chỉ có một mình Văn Tương Tư thôi sao?” Đỗ Phương Phương gần như không thể tin nổi, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng kiêu ngạo đầy bất cần nhìn người đàn ông trước mặt, giờ phút này trở nên như mê muội. Người đàn ông này là chồng của cô mà, là người đàn ông mà đời này cô yêu nhất, là người cô muốn dựa dẫm, muốn được cả đời sống cùng với anh. Anh là tất cả, là sự kiêu ngạo của cô, là niềm tự hào của cô, nhưng anh coi cô là gì chứ?



Chính miệng anh đã thừa nhận với cô rằng, anh không thương cô, người anh yêu là một người phụ nữ khác, từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu người phụ nữ đó!