Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 750 :

Ngày đăng: 14:32 19/04/20


"Đồ khốn nạn!" Đỗ lão tướng quân tức giận đến mức hất luôn cả chiếc bàn trà đổ nghiêng xuống đất. Tiếng đồ thủy tinh, đồ sứ vỡ vụn vang lên bên tai không dứt, nước trà bị đổ xuống vừa vặn giội luôn vào chiếc túi giấy để bản thỏa thuận ly hôn. Đỗ phu nhân khóc đến gần như bất tỉnh, sắc mặt Đỗ tiên sinh cũng khó coi đến cực điểm. Đỗ lão tướng quân tức giận, rít gào lên từng tiếng từng tiếng ngày càng cao hơn. Đỗ Phương Phương lại như mắt điếc tai ngơ. Cô đứng đó thất thần, bước từng bước một, loạng choạng đi đến ngã quỵ xuống trên mặt đất ngay cạnh bàn trà. Cô cứ quỳ như vậy, nhặt chiếc túi giấy dai lên, tháo bỏ từng vòng dây gai đang quấn vòng quanh một chiếc cúc giấy. Một tờ giấy mỏng manh hiển hiện ở trước mắt cô, thoáng nhìn qua hàng chữ to in đậm trên đầu trang giấy, đột nhiên cô nghiến răng một cái, dùng sức hung hăng xé nát vụn tờ giấy kia ra...



Đỗ lão tướng quân thấy cháu gái như vậy, không khỏi càng thêm tức giận. Ông ngồi ở trên ghế sa lon nửa ngày mới nghiến chặt răng một cái, sau đó hung hăng quẳng xuống một câu:



"Đỗ Nghĩa Sơn ta đây, nếu như ngày hôm nay ta bỏ qua thái độ không biết thế nào là trời cao đất rộng của con thỏ nhỏ chết tiệt kia, ta sẽ đổi sang mang họ của nó!"



Đỗ lão tướng quân quá tức giận, cứ nhắc đi nhắc lại mãi những lời này. Đỗ Phương Phương xé nát bản thỏa thuận ly hôn rồi ném xuống đất. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng nhìn qua sắc mặt đầy giận dữ của lão tướng quân, hơi thở mong manh, giọng nói khàn khàn nói thì thào: "Ông ngoại, coi như con cầu xin ngài, chuyện này, ngài tạm thời đừng động tay đến có được không? Con nhất định sẽ không ly hôn với anh ấy, cho dù con có chết, con cũng nhất định sẽ không ly hôn với anh ấy. Ông ngoại, con yêu anh ấy, con không thể bị mất anh ấy, dù là không chiếm được trái tim của anh ấy, thì con chỉ cần chiếm được thể xác của anh ấy cũng được."
Lúc đầu Đỗ Phương Phương chỉ cảm thấy mình rất uất ức, nhưng vừa mới nói được vài chữ cô lại cảm thấy tức giận, liền cao giọng lên nói vẻ vô cùng oan ức.



Đỗ tiên sinh cũng không phải là người hay nói năng tùy tiện, cho tới bây giờ, ông cũng không thích nhúng tay vào việc riêng của con gái. Nhưng lúc này, khi nghe thấy con gái mình nói như vậy ông cũng không khỏi có chút giận dữ. Ông vừa chăm chú bịt chặt vết thương trên trán của Đỗ phu nhân, vừa hướng về phía Đỗ Phương Phương nghiêm túc nói: "Con chỉ bắt cô ta rạch lên mặt của mình mà thôi? Nếu như quả thật cô ta có chen chân vào trong gia đình của vợ chồng con đi nữa, cũng đã có pháp luật giải quyết. Luật pháp sẽ xử lý cô ta thật thích đáng, đúng quy định, việc gì con phải đi tới đó để tùy tiện làm bậy làm bạ như thế? Phương Phương, bây giờ con cũng đã là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ con lại không nghĩ đến chuyện “tức nước vỡ bờ” hay sao?"



Hiển nhiên Đỗ Phương Phương thấy ngay cả ba ba của mình cũng bắt đầu lên tiếng giáo huấn, trong lòng cô không khỏi cảm thấy buồn bã chán nản: "Nếu như con nói, lẽ ra con phải là người đáng được mọi người thương xót hơn mới đúng thì sao? Chính cô ta là người đã ra tay cướp đoạt chồng của con trước chứ, vì sao bây giờ mọi người đều nói rằng con là người có lỗi, con làm sai như thế? Cô ta đã quyến rũ Dĩ Kiệt, còn vụng trộm sinh con, đã chết rồi mà vẫn còn không để cho người ta bớt lo. Đã như vậy, cô ta lại còn trao lại cho Dĩ Kiệt con thỏ nhỏ chết tiệt kia, làm vợ chồng chúng con bị chia rẽ. Một người đàn bà như cô ta, vì sao mọi người ai cũng nói đỡ cho cô ta như vậy chứ?"