Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 752 :

Ngày đăng: 14:32 19/04/20


"Nếu làm vậy thì phải chờ tới bao giờ đây, để em bảo Đoàn Phi Tà trực tiếp dẫn người đến, trói con đàn bà đê tiện Đỗ Phương Phương kia lại, đánh cho tới khi nào cô ta phải khai nhận mới thôi. Chỉ cần cô ta thú nhận tội lỗi, lúc này lão già nhà họ Đỗ kia cũng không thể nói gì hơn, chẳng phải như vậy mọi việc được giải quyết nhanh gọn, ổn thỏa rồi sao? Tội gì cứ phải quanh co lòng vòng, lăn qua lăn lại làm gì cho mệt người?"



Cố Lưu Tô nóng nảy, vội vã nói, vừa định gọi điện thoại cho Đoàn Phi Tà, Lục Phóng lại đè lên tay của cô một lần nữa, giữa lông mày thấp thoáng một chút giận dỗi nhẹ nhàng: "Lưu Tô, em đừng có gọi điện thoại cho tên khốn Đoàn Phi Tà kia được không? Có chuyện gì, anh sẽ giúp em!"



"A, nhưng mà việc này anh không làm được đâu, bởi vì anh không phải người của bên hắc đạo..." Cố Lưu Tô còn chưa kịp nói dứt câu, ngay lập tức liền cảm thấy bàn tay của mình bị người khác siết rất chặt. Cô nhíu mày ngẩng đầu: "Lục Phóng, đau em..."



Giọng nói hờn dỗi, mặt mày đẹp như tranh vẽ, thoáng cái Lục Phóng liền trở nên mềm nhũn, đưa tay hung hăng ôm lấy cô thật chặt, nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai cô: "Em đó, em đúng là một người phụ nữ không bao giờ làm cho người ta bớt lo lắng, để xem đêm nay anh sẽ chỉnh chết em thế nào nhé!"



Cố Lưu Tô cười đầy duyên dáng sinh động, lập tức liền cắn lại vào vành tai chồng một cái: "Xin mời anh, anh cứ việc thực hiện đi!"



Đôi mắt của Lục Phóng sáng trong, ngắm nhìn người phụ nữ có nét mặt xinh đẹp đang tươi cười ở trong ngực mình, anh cảm thấy thời gian chờ đợi bốn năm dài dằng đẵng với bao khổ sở, buồn chán kia thực sự hoàn toàn đáng giá.
Mạnh Thiệu Đình thấy trái tim mình mềm nhũn một mảnh, anh yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Nặc Nặc càng cười vui vẻ hơn, xoay người lại tiếp tục chiến đấu với đĩa bánh ngọt, bộ dáng mềm mại dịu dàng động lòng người. Hà Dĩ Kiệt nhìn con gái mà trong lòng thấy cực kỳ khổ sở. Bộ dạng của Nặc Nặc khi ăn uống gì đó cực kỳ giống Tương Tư, có cảm giác như món điểm tâm bình thường trước mặt kia, chính là một món ăn cao lương mỹ vị cực kỳ ngon lành vậy, khuôn mặt đầy thỏa mãn và vui vẻ.



"Cho nên... tôi mới nghĩ để cho Nặc Nặc tạm thời ra nước ngoài sống với gia đình cậu, chờ khi nào tình hình trong nước đã được sóng yên biển lặng..."



"Dĩ Kiệt, bây giờ không phải là lúc cậu cố chấp, cậu đừng quên ai là người đã hại chết Tư Tư...”



Mạnh Thiệu Đình nhắc đến Tương Tư, lập tức vẻ đau khổ bi thương từ từ lan tràn khắp trên mặt Hà Dĩ Kiệt. Anh cúi đầu, bàn tay nắm lại nhẹ nhàng run rẩy, một lát sau, anh mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Tôi biết rất rõ, ngay cả lúc này đây, trong nội tâm của tôi cũng không hề thấy dễ chịu. Nhưng cũng bởi vì tôi đang ở vị trí thế này, nên giờ đây tôi mới có rất nhiều điều “thân bất do kỷ”, nên mới hại đến Tư Tư, hại đến Nặc Nặc. Tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa... Tôi biết rõ cô ta đã làm tổn thương Tương Tư, vì thế tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta. Nhưng người đã gây nên những tổn thương đó đâu chỉ có một mình cô ta, ít ra còn có cả chính bản thân tôi nữa. Tôi cũng không thể bỏ qua cho chính mình được. Thiệu Đình, ý tốt của mọi người trong lòng tôi xin nhận, nhưng xin mọi người cũng đừng nên cố cưỡng ép tôi làm gì!"



Trong đoạn văn trên ý tác giả muốn nói rằng Hà Dĩ Kiệt đã là người ở trong chốn quan trường, cuộc sống riêng của anh đã không còn do anh làm chủ nữa, có rất nhiều chuyện xảy ra khiến anh bắt buộc phải tuân theo, không thể cưỡng lại, cho dù cuộc sống riêng của bản thân bị tổn hại.