Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 798 :

Ngày đăng: 14:33 19/04/20


Anh chợt rụt tay trở lại, vớ lấy bộ quần áo vội vàng xỏ vào người, sau đó đi ra mở cửa.



Cánh cửa phòng vừa được mở ra, anh nhìn thấy Tương Tư đang đứng ở bên ngoài.



Quần áo của cô rất chỉnh tề, tóc cũng được chải rất chỉnh tề, gương mặt được trang điểm nhẹ nhìn rất trang nhã, nhìn sắc mặt của cô đã có vẻ bắt đầu tốt hơn nhiều.



"Tư Tư, em... Có việc gì thế?" Mãi một lúc lâu anh mới tìm lại được giọng nói của mình, ánh mắt của anh nhìn cứ như dính vào ở trên gương mặt của cô, thật lâu không muốn rời đi.



"Tôi có vài lời muốn nói với anh." Cô hơi cúi đầu, hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, cũng không hề nhìn anh.



Hà Dĩ Kiệt chợt thoáng mừng rỡ, anh nghiêng người sang bên nhường đường cho cô: "Em vào đi Tư Tư, có chuyện gì vậy?"



Tư Tư gật đầu đáp lại một tiếng, sau đó chậm rãi bước vào trong phòng. Căn phòng rộng rãi được bày biện hết sức đơn sơ, cô nhìn thấy trên chiếc giường lớn vẫn còn ngổn ngang bừa bãi, liền xoay người đi qua một bên, đi đến chỗ bộ ghế sa lon ở bên cạnh, ngồi xuống.



Từng ánh mắt, cử chỉ của cô dù rất nhỏ, anh cũng đều thu vào trong mắt, có chút lúng túng không nói ra được..



Từng ánh mắt, cử chỉ của cô dù rất nhỏ, anh cũng đều thu vào trong mắt, có chút lúng túng không nói ra được.



Anh rót nước mời cô, cô đưa tay nhận lấy, chân thành nói cám ơn anh. Tiếng nhịp đập của trái tim anh lúc này ngày một trở nên nặng nề từng chút, từng chút một.



Cô uống từng hớp từng hớp nước nhỏ, cho đến khi cạn sạch chén nước, đưa ánh mắt nhìn vào hộp thuốc kia, sau đó ngẩng đầu lên, hỏi thăm anh: "Anh uống thử xem thế nào, chắc là cũng hợp với bệnh của anh đó!"


"Được! Em nói bất kỳ điều gì anh cũng sẽ hoàn toàn nghe theo em, em nghĩ muốn làm cái gì thì em cũng có thể làm cái đó, anh sẽ luôn đồng ý với ý kiến của em..."



"Được, nếu đúng là như vậy, Hà Dĩ Kiệt, anh hãy buông tay, thả cho tôi được rời khỏi nơi này, được không?"



Ánh mắt của cô dời đi khỏi gương mặt của anh, từng chút từng chút cúi đầu xuống. Cô không muốn nhìn thấy nét mặt của anh lúc này, cô sợ rằng nếu như cô còn tiếp tục nhìn anh nữa, cô cũng không dám chắc liệu mình có bị trở nên mềm lòng với anh nữa hay không. Cuộc đời con người ta chỉ có một lần, trời cao không đã không để cho cô chết, vậy thì cô sẽ không bao giờ còn dẫm lên vết xe đổ kia nữa, để trái với mệnh trời.



"Tư Tư..."



Giọng nói của anh thấm đẫm sự đau đớn, cô quay mặt sang chỗ khác, ngữ điệu nói dần dần trở nên lạnh nhạt: "Anh đã nói anh sẽ không dối gạt tôi, anh vừa mới đồng ý với tôi rồi mà!"



"Tư Tư, em hãy cho anh một cơ hội được không, chỉ một lần này thôi, có được không, Tư Tư?"



Âm điệu khi anh nói đến phần cuối của câu nói chợt trở nên run rẩy. Tư Tư buông tầm mắt xuống dưới, cúi đầu thở dài một hơi: "Tôi sẽ để Nặc Nặc lại cho anh, tôi sẽ không đưa con đi theo nữa, tôi đã biết rất rõ rằng anh sẽ rất yêu thương con bé, tôi cũng rất yên tâm."



Cả người anh liền ngã ngồi ở trên ghế sofa, sững sờ nhìn cô đang đứng lên. Dường như cô đang nói điều gì đó, mà cũng dường như cô cũng không nói gì hết. Anh chỉ nhìn thấy đôi môi của cô đang khẽ mấp máy lên xuống một lúc, lúc này anh chỉ thấy những tiếng ong ong đang được rót đầy vào trong tai của mình, ngoài ra anh không hề nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác nữa.



Cô xoay người đi ra, cánh cửa được nhẹ nhàng khép lại.



Anh có cảm giác như mình chợt bị đẩy một cái từ trên trời cao xuống dưới, sau đó chợt nặng nề ngã vào trong vũng bùn, ánh mắt của anh có chút đờ đẫn, nhìn cánh cửa kia từ từ khép lại.



Quả thực cho tới tận bây giờ, anh vẫn không có cách nào tiếp nhận nổi chuyện đó, cô đã quyết tâm rồi, cô thật sự đã quyết định sẽ rời khỏi nơi này rồi.



Đúng như vậy, đến ngay cả Nặc Nặc mà cô cũng không cần nữa, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, sự quyết tâm của cô, anh không cần phải hoài nghi nhiều nữa, không cần phải tiếp tục ôm ảo tưởng làm gì nữa.



***************************************