Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 799 :
Ngày đăng: 14:33 19/04/20
Tối hôm đó, Nặc Nặc theo Hà Dĩ Kiệt đi ngủ.
Anh tắm rửa cho con xong xuôi, tiếp đó xức cho con gái chút nước hoa thơm ngào ngạt, rồi hai cha con anh nằm ở trong chăn nói chuyện với nhau.
Nặc Nặc tắm xong liền thấy buồn ngủ, cô bé nằm ở trong ngực của anh, giơ bàn chân nhỏ nhắn lên, làm như chiếc dùi trống, gõ vào trên bụng của anh.
Anh xoa nhè nhẹ vào lưng con gái một chút, sau đó khẽ khàng hỏi: "Nặc Nặc, con thấy ba tốt hơn hay là mẹ tốt hơn?"
Nặc Nặc được ba ba xoa xoa lưng, thần trí đã bắt đầu hơi lơ mơ rồi, giọng nói ngọt ngào cũng đã bắt đầu dính dấp vào nhau, đáp lại câu hỏi của ba mình: "Ba tốt, mẹ cũng tốt, Nặc Nặc yêu ba, Nặc Nặc cũng yêu mẹ."
Tại sao người lớn lại cứ thích hỏi những vấn đề hết sức nhàm chán như thế nhỉ? Đối với một đứa trẻ mà nói, được sống chung với ba mẹ cùng một chỗ nhất định là sẽ tốt hơn chứ sao!
"Nếu như, ba nói Nặc Nặc chỉ được chọn một trong hai người, hoặc là ba hoặc là mẹ, Nặc Nặc sẽ đồng ý đi theo ba, hay là Nặc Nặc sẽ đồng ý đi theo mẹ?"
Nặc Nặc giật nảy mình một cái, từ trong ngực Dĩ Kiệt, cô bé ngẩng đầu lên nhìn lại ba của mình. Đôi tròng mắt của cô bé trắng đen rõ ràng, sạch sẽ, thuần khiết vô cùng. Ánh mắt nhìn lại đầy ngỡ ngàng của con gái chợt làm cho trái tim anh dâng tràn cảm xúc cực kỳ yếu đuối và áy náy.
Tại thời điểm con gái anh xuất hiện trên đời, gia nhập với thế giới nhân loại hiện đại, người làm cha như anh cũng hoàn toàn không hề hay biết gì hết.
Lần đầu tiên khi con gái anh mở mắt ra, trước mắt của cô bé không có nụ cười và nước mắt của ba. Lúc đó, con gái anh chỉ biết gọi mẹ, nếu như lúc đó con gái của anh có gọi ba đi nữa, ba của nó cũng sẽ không có ở đó mà vui mừng nói lời khen ngợi... Từ khi con gái được sinh ra, anh đã bỏ lỡ quá nhiều, nhưng cơ hội để bồi thường bù đắp lại cho con thì anh lại không còn dịp nào nữa rồi.
Hà Dĩ Kiệt gượng cười vẻ đầy khổ sở, giọng nói của anh khàn khàn nghe nặng trĩu, tựa như được truyền từ một nơi nào đó, rất xa đến nơi này, trong lòng Tương Tư chợt thấy hoảng hốt, một lúc sau đó cô mới nghe rõ:
"Em hãy đưa Nặc Nặc đi cùng với em đi, Nặc Nặc hãy còn nhỏ, để cho con đi theo ở bên cạnh mẹ thì sẽ tốt hơn, dù sao con bé cũng còn nhỏ như vậy."
Anh nói xong, cũng không dừng lại ở đó thêm chút nào nữa, xoay người trở lại đi về phòng. Tương Tư đứng lặng ở nơi đó, thân thể chợt lay động một cái, những giọt nước mắt nóng bỏng chợt trào ra lăn xuống bên dưới....
Anh nói xong, cũng không dừng lại ở đó thêm chút nào nữa, xoay người trở lại đi về phòng. Tương Tư đứng lặng ở nơi đó, thân thể chợt lay động một cái, những giọt nước mắt nóng bỏng chợt trào ra lăn xuống bên dưới...
.
Tất cả mọi nguyện vọng của cô giờ đây đã được như ước nguyện, thậm chí cô còn có thể mang cả con gái đi cùng bên mình.
Nhưng không biết vì sao, không biết vì lý do gì mà trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng trống trải, giống như không có nơi nào để dựa dẫm vào nữa...
Cô đã trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, đã trải qua một cuộc hành hạ đến độ không còn nhận ra thân xác con người nữa. Giờ đây cô không còn tin tưởng vào bất cứ thứ gì nữa, tình yêu, tình bạn, thậm chí kể cả tình thân, cô đã không còn muốn lưu luyến nữa.
Trước kia cô cũng đã từng lưu luyến, nhưng tất cả những thứ đó đã cho cô một kích trí mạng.
Người cô yêu, người cô đã quan tâm thật sâu sắc, lại thành người đã gây cho cô sự tổn thương sâu sắc nhất.
Thiếu chút nữa cô đã không còn giữ được tính mạng này nữa, thiếu chút nữa là cô đã xác định mình không bao giờ còn được nhìn thấy mặt trời ở trên thế giới này nữa.
Mà người cô đã từng người yêu sâu đậm lúc ấy lại đang làm gì nhỉ? Những người mà cô đã từng coi như chị em kia, lúc đó họ đang ở nơi nào?
Cô biết ở trên đời này, nếu như được người khác nguyện ý giúp mình, đó là do mình đã có vận khí tốt, người khác không muốn giúp mình, cũng không cần thiết phải lên án về phẩm chất và lương tâm của họ.