Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 812 :

Ngày đăng: 14:33 19/04/20


"Thiệu Đình... Em xong rồi." Tĩnh Tri đưa tay kéo Mạnh Thiệu Đình, tròng mắt cô chợt thoáng ửng hồng: "Dường như em đã làm cho chuyện này biến thành một trận náo loạn lớn rồi..."



Mạnh Thiệu Đình lập tức không nhịn được nữa, bật lên tiếng cười.



Anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, vuốt vuốt mái tóc của cô như trấn an: "Sao anh lại có cảm giác, tựa như bà xã của anh đã làm được một chuyện rất tốt, lại rất thông minh là sao nhỉ?"



Mặt mày Tĩnh Tri khẽ giãn ra, nhưng cô vẫn có chút bận tâm: "Nhưng mà... trạng thái của Tư Tư... Em rất lo lắng cho cô ấy... Hơn nữa, cô ấy lại thương tâm như vậy, em mà nói lại cho cô ấy biết, em đã lừa cô ấy... Liệu cô ấy có thấy hận em hay không, hoặc là tức giận với em hay không?"



Mạnh Thiệu Đình thoáng suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại cô: "Vậy anh hỏi em, nếu như hiện tại đổi vị trí của Dĩ Kiệt thành là của anh, sau đó, Tư Tư nói cho em biết, cô ấy đã lừa em, anh hoàn toàn không bị mắc phải chứng bệnh đó, sau khi em biết được sự thực, em có hận cô ấy hay không?"



Tĩnh Tri cáu giận trừng mắt nhìn anh: "Anh nói nhăng nói cuội gì đấy!"



Sau đó cô lại cũng bật cười: "Thôi, Tư Tư buồn em cũng được, hận em cũng vậy thôi, chỉ cần cả nhà bọn họ đều được vui vẻ ở bên nhau, em cũng sẽ thấy vui vẻ!"



"Thực sự em không thích nhìn thấy bọn họ sống trong cảnh như vậy, rõ ràng là rất quan tâm đến đối phương, nhưng lại cứ muốn tách ra... Cõi đời này, những chuyện đau khổ đã quá nhiều, tại sao còn phải tự mình hành hạ bản thân mình nữa chứ?".



..



"Thực sự em không thích nhìn thấy bọn họ sống trong cảnh như vậy, rõ ràng là rất quan tâm đến đối phương, nhưng lại cứ muốn tách ra... Cõi đời này, những chuyện đau khổ đã quá nhiều, tại sao còn phải tự mình hành hạ bản thân mình nữa chứ?"



"Những chuyện đau khổ đã quá nhiều? Xem ra... Người làm chồng như anh đây thật quá thất bại rồi, đã không làm cho bà xã của mình ngày ngày được vui vẻ..." 



Mạnh Thiệu Đình nói xong câu đó cảm thấy rất thú vị. Từ trong phòng bệnh chợt vọng ra một tiếng khóc “oa” rất lớn, Tĩnh Tri và Mạnh Thiệu Đình đều giật mình kinh sợ, vội vàng đẩy cửa chạy vào bên trong phòng bệnh...



Tương Tư gục mặt ở bên cạnh giường của Hà Dĩ Kiệt, không biết làm sao mà cô lại khóc đến khàn giọng, khóc đến tê tâm liệt phế, còn Nặc Nặc bé nhỏ đang đứng ở một bên, bộ dạng của cô bé sợ hãi đến độ sắc mặt trắng bệch, người run lẩy bẩy, không biết phải làm sao.
Tương Tư nhẹ nhàng cúi đầu, mái tóc dài mềm mại từ trên vai cô trượt xuống, ngón tay Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng cầm mấy lọn tóc của cô: "Tư Tư, nếu như mà anh sống sót được, em còn rời khỏi anh nữa hay không..."



Tương Tư lập tức cắn môi, không biết qua bao lâu, cô vẫn cứ trầm mặc.



Trong ánh mắt của Hà Dĩ Kiệt có chút thất vọng, nhưng anh vẫn mạnh mẽ chống đỡ lại, bật cười: "Nhìn xem, anh lại đang nói lung tung rồi, lúc trước... anh đã đồng ý để cho em và Nặc Nặc rời đi rồi, cũng sẽ không ép buộc em nữa... Tư Tư em đừng quan tâm đến những điều anh vừa mới nói nhé, em muốn như thế nào thì cứ làm như thế đi...”



Tương Tư lập tức xoay người lại, nước mắt lại lã chã rơi xuống: "Hà Dĩ Kiệt, chuyện cho tới bây giờ, anh vẫn không rõ lòng của em hay sao?"



"Anh bảo em đi tìm một người thật lòng đối với em rồi gả cho người ta, trái tim của em đã chót trao cả cho anh rồi, em làm sao còn có thể gả cho người khác được đây?"



Cô rưng rưng nhìn lại anh, trong ánh mắt như mang theo sự tức giận lẫn oán ghét: "Hà Dĩ Kiệt, anh bắt nạt em lâu như vậy còn chưa đủ hay sao, bây giờ anh vẫn còn muốn tiếp tục bắt nạt em nữa có phải không?"



Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng kéo Tĩnh Tri lui ra ngoài, Nặc Nặc nằm ở trong ngực Tĩnh Tri nhìn về phía ba mẹ, trong đôi mắt ẩn dấu đầy nước mắt chỉ chực rơi xuống, nhưng vẫn ngoan ngoãn để mặc cho Tĩnh Tri ôm đi ra ngoài.



Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Mạnh Thiệu Đình nhìn về phía Tĩnh Tri, trong ánh mắt có chút nghiêm túc.



Tĩnh Tri cúi đầu, vừa rồi nhìn thấy Tương Tư như vậy, thiếu chút nữa cô đã nói ra chân tướng, nhưng lời đến khóe miệng, cô lại cứng rắn nuốt xuống dưới... Quả thật, cô chưa từng lừa gạt ai bao giờ...



Lần này, hình như thật sự cô cũng có chút hơi bị quá đáng rồi...



Mạnh Thiệu Đình nhìn bộ dáng cô như chỉ chực sắp phát khóc lên như thế, không khỏi thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.



Anh đưa tay ôm cô vào trong ngực: "Nhưng anh lại thấy em không đáng trách chút nào. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chuyện này em cứ để đó cho anh, anh sẽ xử lý gọn ghẽ mọi chuyện."