Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 813 :
Ngày đăng: 14:33 19/04/20
813
"Đừng khóc nữa, Tư Tư!" Cánh tay anh vẫn còn đang ghim kim tiêm để truyền nước biển, anh cố gắng để hơi nhấc cánh tay lên, muốn vuốt ve mái tóc của cô một lần.
Tư Tư ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn chan chứa trong khóe mắt, cô nguýt nhìn anh một cái, sau đó, nhẹ nhàng cầm lấy tay của anh để lại đúng vị trí thật cẩn thận. Tiếp theo, cô cúi đầu nhìn anh, trong giọng nói vẫn còn mang theo tiếng khóc thút thít: "Anh đừng có lộn xộn, sẽ làm chệch ven đấy."
Sự quan tâm nho nhỏ này của cô, đã làm cho anh tựa như được uống mật ngọt vậy, anh có cảm giác những gì đã trải qua, những lần giải phẫu, tiêm chích, phải nuốt những viên thuốc vô cùng khó uống, coi như cũng đáng giá.
"Tư Tư..." Anh thỏa mãn nhẹ nhàng gọi tên cô, Tư Tư đáp lại một tiếng, ngẩng đầu lên.
"Hình như em lại gầy đi rồi." Anh cẩn thận nhìn lại cô, chỉ cảm thấy cô đã gầy đi rất nhiều, có lẽ còn gầy hơn cái ngày khi cô ra đi, gương mặt của cô bây giờ đã trở nên nhọn hoắt ra rồi.
Tư Tư nhẹ nhàng sờ sờ mặt mình, ánh mắt chuyển qua trên mặt của anh, cảm thấy trái tim mình nhói lên đau buốt.
Anh gầy đến thế này, bệnh thành như vậy, vẫn còn quan tâm đến cô.
"Chính anh cũng gầy thành bộ dạng thế này rồi, mà còn nói em..."
Tương Tư nói xong, không tự chủ được, lại chu cái miệng lên một cái, trong lời nói thoảng chút hương vị của sự nũng nịu.
Chợt thấy giữa bọn họ, dường như đã trở lại thời gian những ngày đầu khi cùng sống bên nhau vậy.
"Ừ, đời này anh cũng sẽ không bao giờ lừa gạt em nữa."
Tương Tư nhẹ nhàng cúi đầu, mái tóc dài mềm mại từ trên vai cô trượt xuống, ngón tay Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng cầm mấy lọn tóc của cô: "Tư Tư, nếu như mà anh sống sót được, em còn rời khỏi anh nữa hay không..."
Tương Tư lập tức cắn môi, không biết qua bao lâu, cô vẫn cứ trầm mặc.
Trong ánh mắt của Hà Dĩ Kiệt có chút thất vọng, nhưng anh vẫn mạnh mẽ chống đỡ lại, bật cười: "Nhìn xem, anh lại đang nói lung tung rồi, lúc trước... anh đã đồng ý để cho em và Nặc Nặc rời đi rồi, cũng sẽ không ép buộc em nữa... Tư Tư em đừng quan tâm đến những điều anh vừa mới nói nhé, em muốn như thế nào thì cứ làm như thế đi...”
Tương Tư lập tức xoay người lại, nước mắt lại lã chã rơi xuống: "Hà Dĩ Kiệt, chuyện cho tới bây giờ, anh vẫn không rõ lòng của em hay sao?"
"Anh bảo em đi tìm một người thật lòng đối với em rồi gả cho người ta, trái tim của em đã chót trao cả cho anh rồi, em làm sao còn có thể gả cho người khác được đây?"
Cô rưng rưng nhìn lại anh, trong ánh mắt như mang theo sự tức giận lẫn oán ghét: "Hà Dĩ Kiệt, anh bắt nạt em lâu như vậy còn chưa đủ hay sao, bây giờ anh vẫn còn muốn tiếp tục bắt nạt em nữa có phải không?"
Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng kéo Tĩnh Tri lui ra ngoài, Nặc Nặc nằm ở trong ngực Tĩnh Tri nhìn về phía ba mẹ, trong đôi mắt ẩn dấu đầy nước mắt chỉ chực rơi xuống, nhưng vẫn ngoan ngoãn để mặc cho Tĩnh Tri ôm đi ra ngoài.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Mạnh Thiệu Đình nhìn về phía Tĩnh Tri, trong ánh mắt có chút nghiêm túc.
Tĩnh Tri cúi đầu, vừa rồi nhìn thấy Tương Tư như vậy, thiếu chút nữa cô đã nói ra chân tướng, nhưng lời đến khóe miệng, cô lại cứng rắn nuốt xuống dưới... Quả thật, cô chưa từng lừa gạt ai bao giờ...
Lần này, hình như thật sự cô cũng có chút hơi bị quá đáng rồi...
Mạnh Thiệu Đình nhìn bộ dáng cô như chỉ chực sắp phát khóc lên như thế, không khỏi thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Anh đưa tay ôm cô vào trong ngực: "Nhưng anh lại thấy em không đáng trách chút nào. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chuyện này em cứ để đó cho anh, anh sẽ xử lý gọn ghẽ mọi chuyện."