Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 814 :
Ngày đăng: 14:33 19/04/20
"Anh định nói ra sự thật với Dĩ Kiệt và Tư Tư sao?" Từ trong lòng anh Tĩnh Tri ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thoáng chút hốt hoảng.
"Chuyện cũng đã đến mức độ thế này rồi, em cảm thấy chúng ta còn có thể tiếp tục lừa gạt bọn họ nữa hay sao?"
Mạnh Thiệu Đình sợ cô ngại ngùng: "Không bằng, để anh đến gặp bác sĩ nói chuyện một chút, nhờ bác sĩ nói sau khi phúc tra lại kết quả xét nghiệm, cho thấy kết quả đã tốt, sau đó... Chờ sau này khi bọn họ hoàn toàn hòa hợp với nhau rồi, sẽ từ từ nói ra sự thật nói cho bọn họ biết là được!"
"Như vậy có được không?" Đáy mắt Tĩnh Tri thoáng vụt sáng bừng.
"Thì trước tiên hiện tại cứ tạm thời như vậy đã, anh sẽ đến gặp bác sĩ luôn, chuyện này không thể kéo dài hơn được nữa, anh thấy trạng thái của hai người bọn họ đang hiện giờ đang rất tốt, không cần phải lo lắng gì đâu, nếu không thì chuyện đã không ầm ỹ như vừa mới rồi."
"Vâng, anh đi đi, đi nhanh một chút, để em đưa Nặc Nặc ăn uống một chút gì đã." Tĩnh Tri gật đầu liên tục, đẩy anh đi.
Mạnh Thiệu Đình bất đắc dĩ cười một tiếng, nhẹ nhàng nhéo nhéo cô: "Em đúng là qua sông rút cầu!"
Tĩnh Tri ôm chặt Nặc Nặc, cúi đầu cười trộm, đẩy anh một cái, ý bảo anh đi nhanh lên.
Mạnh Thiệu Đình xoay người sải bước đi tìm y tá trưởng..
Tư Tư gọt xong quả táo, dùng dao bổ đôi chia làm hai nửa, tiếp đó lại chia ra thành những miếng nhỏ hơn, đặt từng miếng táo vào trong chiếc đĩa, Hà Dĩ Kiệt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm dao của cô, chỉ sợ cô làm mình bị thương.
Cắt quả táo thành từng miếng nhỏ xong xuôi, Tư Tư dùng cây dĩa bằng trúc ghim từng miếng một đút vào miệng Hà Dĩ Kiệt, lại ghim một miếng nữa dỗ Nặc Nặc ăn, cô bé mắt vẫn đang nhìn ba không rời.
Thân thể Tương Tư dần dần mềm nhũn ra, cô nằm ở trên người anh, lặng lẽ ầm thầm khóc.
Trong lòng anh nỗi khổ sở cũng bắt đầu lặng lẽ lan tràn, lan ra khắp cơ thể.
Anh hối hận, sau khi cô rời đi, anh cũng không còn dũng khí để tiếp tục sống nữa, cứ như vậy tự giày xéo thân thể của mình. Anh hối hận, anh muốn cô cũng đi theo anh, cùng nhau chịu đựng những nỗi khổ sở như thế.
Chỉ là, giờ đây khổ sở cùng hối hận đã qua rồi, anh lại không sao khống chế được sự vui sướng cùng may mắn đang tràn ra từng chút một.
Nếu như không phải là anh không còn sống được lâu nữa, anh cũng sẽ không biết, trong lòng cô vẫn còn luôn nhớ đến anh, cô cũng luôn yêu anh giống như anh vẫn luôn yêu cô vậy.
"Đừng khóc nữa."
Hà Dĩ Kiệt nhè nhẹ vỗ về phía sau lưng của cô, Tương Tư khóc một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt đã sưng đỏ như quả nhót nhìn lại anh: "Thật sao, thật sự không có biện pháp gì nữa sao?"
"Nếu không... nếu không chúng ta trở về nước đi thử Trung y một chút được không? Em nghe nói hiện tại Trung y cũng rất lợi hại, cũng có người mắc bệnh ung thư sau đó đã chữa khỏi... Trước kia anh đau dạ dày, uống thuốc tây đều không có tác dụng, may là em tìm được hiệu thuốc Trung y đó, mới mua được thuốc cho anh uống, không ngờ lại có tác dụng. Hay là chúng ta thử một lần xem sao, có được hay không?"
Cô nắm tay của anh thật chặt, dùng sức nắm thật chặt như vậy, trong con ngươi đang tràn đầy nước mắt của cô, mơ hồ có sự chờ mong, làm cho anh không có cách nào mở miệng cự tuyệt nổi
"Được, tất cả đều nghe theo em, em nói thế nào anh cũng làm theo em như thế."
Anh tự tay lau nước mắt cho cô, ánh mắt dịu dàng của anh làm cho cô thấy đau lòng.
"Tư Tư, chỉ cần có em ở bên cạnh anh, muốn anh phải làm thế nào cũng được hết thật, em đã đến đây rồi, anh cũng đã không còn cảm thấy đâu đớn gì nữa ngay lập tức, giống như là hoàn toàn không bị bệnh tật gì hết, nếu như em vẫn sống cùng với anh, nói không chừng, anh sẽ khỏi hoàn toàn bệnh tật...”
"Anh có mà không cảm thấy đau đớn ấy hả? Hà tiên sinh!"