Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 88 : Quấn quít
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
Dường như anh không nhận ra sự biến đổi ngầm bên trong của mình và thói quen ngửi mùi hương trên người cô, vì thế cho nên bây giờ khi ở Los Angeles, mỗi buổi tối thỉnh thoảng khi mất ngủ, anh cảm thấy bên mình hình như thiếu đi cái gì đó.
Lại nói sau này, Mạn Quân muốn trồng hoa, trong đó có loại hoa sơn chi. Thành thói quen, hàng ngày vào lúc hoàng hôn anh thường đi dạo ở trong hoa viên, dần dần anh đã yêu loài hoa nho nhỏ trăng trắng ấy.
Hồi ức giống như trà bị đổ thêm ba bốn lần nước, dần dần trở nên phai nhạt, lâu quá nên thành xa xôi, cũng đã thành hư không. Nhưng suy nghĩ của anh vừa mới bị lôi đi một lát, đã bị “ôn hương nhuyễn ngọc” (ngọc mềm hương ngát – ý nói về thân thể người con gái đẹp nói chung) trong lòng mình nhanh chóng kéo trở về. Anh cúi mắt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay mềm mại của Mạn Quân, khi đầu ngón tay anh chạm vào làn da mỏng manh thì đột nhiên cảm thấy có một trận co rút vô hình.
"Anh cảm thấy mùi hương của loại nước hoa này có vẻ không thích hợp với em..." Anh nói rồi lại ngừng lại, thật không ngờ anh lại ngửi thấy mùi hương này... Anh đã nói, sau này sẽ không nhớ tới cô nữa, sẽ quên cô triệt để, nhưng thật không ngờ, mới có một tháng trời mà xem ra anh đã lại thất bại rồi.
Mạn Quân chu cái miệng nhỏ: "Thiệu Đình... Vừa rồi sao anh lại thất thần như thế hả ?" Trước đây cô mua cái gì, Thiệu Đình cũng đều khen ngợi, vậy mà sao lúc này lại không muốn để cho cô dùng loại nước hoa này nhỉ?
"Mạn Quân, tính cách của em trong sáng mà lại hoạt bát, mùi nước hoa này quá nhạt, quá trầm, không phù hợp với khí chất của em. Anh cảm thấy loại nước hoa mà khoảng thời gian trước em dùng ở Paris ấy, rất mạnh mẽ, rất hợp với em, mùi hương này không quá nồng đậm, nhưng lại có một cảm giác rực rỡ nóng bỏng, cực kỳ tôn em lên."
Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lôi cô vào ngực mình, đặt cô ngồi vào trong lòng, một bàn tay đưa ra vòng lên trên lưng Mạn Quân, nhẹ nhàng quấn chặt lấy. Một động tác vô cùng thân thiết như vậy khiến chút tức giận nho nhỏ của Mạn Quân lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Cô khéo léo rúc vào trong lòng anh: "Thôi được, anh thích thì em sẽ dùng cái loại lâu nay vẫn thường dùng, dù sao em cũng đã mua rất nhiều quần áo đẹp, tất cả đều là để cho anh ngắm, em trang điểm thành bộ dạng gì cũng chỉ vì ý thích của anh, em sẽ nghe theo anh."
Mạn Quân giật mình, nặng nề nhìn bóng lưng của anh, không cần phải nhìn thấy mặt, cô cũng biết, giờ phút này biểu cảm của anh dọa người biết bao nhiêu... Mạn Quân nhẹ nhàng gật đầu; "Thiệu Đình, nếu có việc gì thì hay gọi em nhé, em ở ngay bên ngoài thôi."
Cô cầm lấy quần áo, khoác lên mình mà có chút khuất nhục, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, chẳng lẽ đây là do loại nước hoa mà cô mới mua hôm nay sao? Xem ra... Từ lúc cô dùng loại nước hoa này, chỉ một khắc sau vẻ mặt của anh cũng đã có chút khác thường rồi...
Mạn Quân mặc xong quần áo liền đi ra ngoài, cô quay đầu lại nhìn Mạnh Thiệu Đình, cô thấy anh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ngay cả một chữ dư thừa với cô cũng không có. Trong lòng cô không khỏi nổi lên một trận chua xót, từ khi ở cùng với nhau đến bây giờ, thái độ của anh đối với cô xem ra rất có quy củ, số lần bọn họ làm loại chuyện kia không phải là ít, nhưng cô vẫn luôn cho rằng tình cảm của anh đối với cô không được mãnh liệt lắm...
Mạn Quân không trách anh, cô vẫn luôn tự biết bản thân mình rất giống một đứa trẻ con, đến ngay cả thân thể này, cũng chỉ như một cô bé con mới dậy thì vậy, anh không thích cũng là điều đương nhiên.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Mạnh Thiệu Đình biết Mạn Quân đã đi ra ngoài, từ trước đến nay, khi anh nổi giận, cô rất biết điều, cực kỳ yên tĩnh.
Chậm rãi xoay người trở lại, bỗng nhiên anh nặng nề đá một phát vào chiếc bàn trà, ngay lập tức chiếc bàn trà liền lật nghiêng, ly chén hỗn độn rơi xuống trên đất, nhưng anh vẫn làm như không nhìn thấy vậy, cặp chân dài bước qua đống hỗn độn ở trên đất... Phó Tĩnh Tri, cô đấy... Mẹ kiếp, sao cô lại giống như âm hồn bất tán vậy, sao cô cứ cuốn lấy tôi thế hả ?