Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 89 : Về nước

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Anh vẫn coi như không nhìn thấy, cặp chân dài bước qua đống hỗn độn ở trên đất... Phó Tĩnh Tri, cô đấy... Mẹ kiếp, sao cô lại giống như âm hồn bất tán vậy, sao cô cứ cuốn lấy tôi thế hả ?



"Quản gia, ông lập tức nhổ hết tất cả hoa sơn chi trong hoa viên, rồi đốt sạch đi cho tôi!"



"Cậu Hai, hoa này đã sớm tàn rồi... Hơn nữa, tiểu thư Mạn Quân lại rất thích..."



Quản gia ở đầu điện thoại kia ấp úng nói, tuy Mạnh Thiệu Đình chẳng dùng giọng nói gầm gào, nhưng ông đã sống nhiều năm với Mạnh Thiệu Đình, nên cũng nhận ra được cậu Hai đã sắp đến ranh giới của cơn giận lôi đình rồi !



"Tàn rồi cũng nhổ đi hết, ngay cả gốc rễ cũng nhổ sạch cho tôi! Tóm lại, từ nay về sau không được phép để cho tôi còn nhìn tháy bất cứ cái gì có liên quan đến loại hoa sơn chi đó nữa!"



Mạnh Thiệu Đình ném chiếc điện thoại, nhưng cơn tức giận trong lồng ngực vẫn không cách nào tan đi. Vì sao khi đang hoan ái cùng với Mạn Quân, anh lại nghĩ đến thân thể của Phó Tĩnh Tri như vậy chứ?



Phụ nữ mà anh chơi đùa, so với cô vừa gợi cảm, vừa mê người hơn nhiều, cô đã là gì đâu! Dựa vào cái gì mà cô lại làm cho anh cứ nhớ mãi không quên như vậy?!



Anh cũng nhất định không tin có chuyện tà ma quỷ quái gì ở đây! Kết hôn với cô lâu như vậy mà anh lại có thể không chút động tâm, ly hôn với cô chẳng có lý do gì, ấy vậy mà ngược lại, còn nhớ cô mãi không quên!



Nhất định đều do anh cả giở trò quỷ quái, chính do anh cả đã thường xuyên ghé vào tai anh mà nhắc cái tên Phó Tĩnh Tri, nên anh mới có thể luôn luôn nhớ tới người phụ nữ này!


"Không phải, ngày đó anh cả và bác gái nói chuyện, bác gái còn ở đó cười mãi, còn nói thẳng ra là ánh mắt của Thiệu Hiên quả thực khác hẳn với người thường là do con dâu nhà họ Mạnh xuất thân vừa mới lạ lại vừa thấp kém..."



Mạn Quân nói tới đây, chợt bụm miệng lại, trong cặp mắt thật to có chút hoảng loạn và xấu hổ. Cô vụng trộm liếc nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái, quả nhiên đã thấy anh nhíu mi lại, cũng có chút ngỡ ngàng luống cuống cúi đầu, muốn kéo tay Mạnh Thiệu Đình nhưng không dám, ngập ngừng hồi lâu, mới khiếp sợ nói: "Thiệu Đình, thực xin lỗi... Em không cố ý nhắc tới chuyện này..."



"Đều đã qua rồi, chuyện của quá khứ không cần phải để ở trong lòng, Mạn Quân, em không cần phải luôn sợ hãi anh, chúng ta sẽ kết hôn, em sắp trở thành vợ của anh rồi , biết không?"



Hốc mắt Mạn Quân hồng hồng, ra sức gật đầu, "Thiệu Đình... Anh thật sự thích em sao? Em chẳng có điểm nào tốt đẹp cả..."



"Ai nói vậy? Mạn Quân xinh đẹp lại nhu thuận như vậy, sao anh lại không thích em chứ?" Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của cô, đáy lòng cũng không tự kìm hãm được một trận hoảng hốt, có hai người phụ nữ cùng thích anh, một người anh đối xử lạnh lùng như không có gì, một người anh lại nâng niu ở lòng bàn tay... Mạnh Thiệu Đình, mày thử nói xem, sao trái tim của mày lại có sự biến hóa lớn như vậy chứ?



"Nhưng mà anh về nước nhỡ lại gặp được nhiều cô gái xinh đẹp..."



"Ở nước ngoài cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp thích anh đấy chứ, những anh cũng chẳng hề để ý đến họ đó sao?"



"Đó là bởi vì anh không thích người nước ngoài." Mạn Quân cười nhẹ nhàng, đánh anh một cái: "Thiệu Đình, khi nào thì chúng ta về nước? Em muốn đi theo anh, anh đi nơi nào, em sẽ đi nơi ấy, tất cả em đều nghe theo anh."



Trước mắt Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên hiện lên một thoáng mơ màng... trở về nước, trở lại thành phố quen thuộc kia, liệu anh có gặp lại Phó Tĩnh Tri hay không? Hiện tại, cô đã lập gia đình hay là vẫn... Một mình?