Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 112 : Kết thúc
Ngày đăng: 14:16 30/04/20
Hai người trước đây đã chiến đấu làm người ta hoa mắt, thì bây giờ, sau một tiếng lại cảm thấy còn điên loạn hơn. Mọi người thầm chửi lớn trong lòng “Lũ quái vật”.
Dương Tuấn Vũ khi trước có thể chiến đấu chỉ một chút thua kém thì bây giờ đã chiếm ưu thế rõ ràng. Hắn nhận ra được điều đó nên càng đẩy nhanh tốc độ.
Bloodthirsty rất nham hiểm, hắn cứ thoáng va chạm rồi lùi nhanh lại. Tuy nhiên, khi Dương Tuấn Vũ tăng thêm tốc độ, thì hắn đã ăn không dưới 10 nhát dao vào lưng và ngực.
Khi chỉ còn khoảng 30 giây, hắn điên cuồng lao vào như muốn cùng chết với Dương Tuấn Vũ, nhưng không thành, Dương Tuấn Vũ đã nhìn thấy ý đồ của sói. Hắn lùi lại rất nhanh, sau đó chạy thẳng.
Mọi người thấy diễn biến như vậy cũng há hốc mồm, rõ ràng đang có lợi thế sao lại chạy? Chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì lại thấy Dương Tuấn Vũ nhảy lên một cái cây cao, sau đó giương cung, bắn “phập” trúng Bloodthirsty đang nhảy lên giữa không trung.
Vì mọi thứ đã tới cực hạn, đồng thời con sói cũng đã muốn lao vào liều chết nên không hề có ý định tránh né bất cứ loại vũ khí gì. Nhưng đen cho hắn là Dương Tuấn Vũ lại kéo dài khoảng cách, sau đó lợi dụng giữa không trung không thể thay đổi được vị trí, bồi ngay cho hắn một mũi tên vào người.
Mũi tên này đâm vào da hắn cũng không găm được vào quá sâu. Hắn chẳng quan tâm, với đà lao tới vẫn không dừng lại.
Nhưng rất nhanh hắn thấy khác thường, đột nhiên một trận buồn ngủ kéo đến, hắn lắc lắc đầu muốn tỉnh táo lại nhưng không được. Chưa kịp ú ở gì thêm lại ăn ngay một cước vào đầu.
Bloodthirsty rơi xuống, rồi ngay lập tức biến thành bộ dạng con người. Trên cơ thể đầy vết chém và máu. Mũi tên vẫn đang găm vào lưng hắn.
Dương Tuấn Vũ nhảy xuống, xác định tên này đã hôn mê thì ra hiệu cho Thomson giải quyết tàn cuộc.
Thomson cũng rất nhanh bình tĩnh lại, hắn ra lệnh bắt Bloodthirsty. Ba tên còn sống cũng biết nếu kháng cự là phải chết nhưng đã xin hàng.
Thomson chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Dương Tuấn Vũ nói:
- Giao lại cho anh, anh có thể báo cáo lại cho chủ tịch Dương.
Sau đó hắn ra hiệu cho Vân Tú, hai người lao đi rất nhanh biến mất trong màn đêm.
…
Đi được khoảng 500m thì Dương Tuấn Vũ nói:
- Đưa tôi về căn cứ.
Elise chưa kịp nói gì thì đã thấy hắn đang chạy thì gục xuống. Cô lao nhanh đến ôm hắn vụt đi.
Về tới căn cứ, Elise cởi quần áo giáp của hắn ra thì thấy bên trong đã thấm đẫm máu. Vết thương trên người chồng chất, nhất là năm vết vuốt sâu hoắm trên ngực lộ cả xương. Cô bịt miệng cố gắng không khóc, nhưng nước mắt đã chảy ra. Cô không hiểu vì sao nhưng không làm chủ được cảm xúc của mình.
Elise sát trùng nhanh, sau đó bôi thuốc và băng bó lại vết thương. “Hắn cần phải được phẫu thuật” Đó là tất cả những gì cô nghĩ tới bây giờ.
Khi cô dìu hắn ra khỏi căn cứ, định đi tới bệnh viện thì nghe thấy có giọng nói vang lên:
- À. Đó là một cậu nhóc rất tốt. Là em gái cậu ấy gọi điện nhờ cháu giúp. Cô ấy cũng là bệnh nhân
của cháu.
- Ồ, là ca phẫu thuật u tủy mà cháu kể cho cô đó hả. Cô gái đó đúng là rất có nghị lực.
- Vâng.
- Cậu thanh niên này nói cho cùng cũng là có duyên với cô, lần nào cậu ta vào viện thì đều là ca cô trực.
- Vậy ạ, có duyên với bác sĩ thật không có gì tốt.
- Ý cháu nói là cô làm cậu ta đen đủi.
- Ý cháu không phải vậy. A..aa.. cháu biết sai rồi.
- Lần sau còn như vậy cô bảo mẹ cháu tìm cho cháu một cô gái ở quê rồi ép cưới.
- Cháu xin cô đấy. Mẹ cháu đã nói rát tai rồi.
- Thế cô em gái của thanh niên này có xinh đẹp không? Cậu ta rất đẹp trai chắc em gái cũng rất
đẹp. Có khi nào?
- Cô ấy đúng là rất đẹp, nhưng mà nguyên tắc của cháu là không thể có quan hệ với bệnh nhân của mình.
- Cháu toàn có nguyên tắc vớ vẩn. Cô ấy đã từng làm bệnh nhân của cháu, chứ có phải bây giờ đâu. Hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau.
- Cháu đã quyết như vậy rồi. Mà cháu cũng đang làm quen với một cô gái, ừm, hơi ngốc ngếch nhưng rất đáng yêu.
- À, thì ra là có người yêu rồi. Vậy thì hôm nào dẫn về nhà cho cha mẹ xem mặt đi, hai người đó lúc nào gọi điện cũng nhờ cô mai mối cho cháu.
- Mới quen nhau thôi, à, cũng là nhờ cậu thanh niên này giới thiệu.
- Ồ, vậy thì đúng là cháu phải đến phẫu thuật cho ân nhân là đúng rồi.
- Cũng coi như là vậy.
…