Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 129 : Xông vào đồn cảnh sát
Ngày đăng: 14:17 30/04/20
Dương Tuấn Vũ tức điên lên, bọn khốn nào lại giữa ban ngày ban mặt dám đến phá cả một công ty, bắt người đi còn đánh đập, hắn quay lại nói:
- Vân Tú, chị ở lại ổn định tình hình. Anh nhân viên này, bọn chúng có nói là cảnh sát nào không?
- Bọn chúng lúc xông vào bắt người chỉ nói là cảnh sát kinh tế, sau đó giơ cái giấy khám xét lên, chúng tôi còn chưa kịp nhìn xem là thật hay giả thì đã cất đi, sau đó nói là bắt đi về đồn cảnh sát Long Yên.
- Được rồi, cảm ơn anh.
Dương Tuấn Vũ giao việc lại cho Vân Tú, sau đó nhanh chóng bắt taxi đuổi đến đồn cảnh sát Long Yên. “Tiểu Di và Trần Bằng sắp làm đám cưới rồi, bọn khốn này mà làm tổn thương hai người bọn họ, Dương Tuấn Vũ ta thề cho chúng mày sống không bằng chết.” Hắn nắm chặt nắm đấm thầm thề.
Lái xe taxi được hắn bo cho nhiều tiền thì rất vui vẻ, dùng hết mấy chục năm kinh nghiệm của mình để lái xe một cách nhanh nhất.
“Rõ ràng là công ty ở huyện Đông Kinh, đáng lẽ phải đưa về đồn Đông Kinh chứ? Sao lại đưa về đồn Long Yên ở trên Hà Đô. Rõ ràng đây là một vụ âm mưu, không biết bọn chúng nói địa chỉ có đúng không nữa”. Dương Tuấn Vũ chợt nhớ ra A cường, hắn gọi điện:
- A Cường, anh đang ở đâu?
- Tôi đang ngồi chơi Pikachu ở nhà trọ đây. Sao? Lại có vụ gì vui à?
- Anh mau chóng tra cho tôi xem đồn cảnh sát Long Yên hôm nay có phải người đi khám xét công ty nào không? Nhanh lên nhé. Tôi có việc gấp.
- Ok. Đợi 1 chút.
Sau khoảng 5 phút, A Cương gọi đến, hắn nói:
- Hôm nay đồn cảnh sát Long Yên không hề cho người đi khám xét gì cả. Nhưng mà khi tôi hack vào tường lửa của bọn cùi bắp đó, đã thấy có một thứ khá thú vị.
- Anh nói nhanh lên, tôi đang có việc gấp.
- Ok. Tôi sẽ gửi video qua cho cậu ngay.
Dương Tuấn Vũ rất nhanh mở máy, email được gửi đến, hắn click ngay mở video. Trong video hắn nhìn thấy có một nhóm khoảng 10 người mặc cảnh phục, dáng vẻ cao lớn, chúng đến nói chuyện với cảnh sát viên ở đó, sau đó được dẫn đến gặp đồn trưởng.
- Nói.
- Vâng.. Tôi không biết có đúng không, nhưng mà có một “núi” rác thải công nghệ. Là nơi thu gom
linh kiện điện tử hỏng hóc cần tiêu hủy của cả miền Bắc.
Dương Tuấn Vũ thấy tên này đã hết giá trị lợi dụng, hắn chẳng nhiều lời mà cho ngay hắn một cú đánh ngất đi. Sau đó mượn luôn khẩu súng và băng đạn dự phòng mang đi.
Hắn chạy ra khỏi đồn cảnh sát sau khi xóa hết camera của cả đồn cảnh sát để cho chắc chắn, sau đó đi tới một ngõ vắng, tháo mặt nạ và đồ cải trang ra. Rồi chạy ra đường lớn bắt một chiếc xe tới bãi rác lớn nhất miền bắc.
Tất cả những gì hiện tại chỉ có thể dựa vào một chút may mắn. Không có gì là dám chắc cả. Dương Tuấn Vũ cũng nhờ A Cường quan sát hết tình hình camera mà hắn có thể giám sát trong 2 tỉnh Vĩnh Hà và Hà Đô.
Đến được bãi rác lớn nhất thành phố, hắn thấy nơi này quá rộng lớn, sẽ mất không ít thời gian. Vì vậy rất nhanh hắn chạy đi.
Quan sát mọi ngóc ngách, tìm mọi dấu vết bất thường. Sau 30 phút, hắn thấy một nơi có khá nhiều vết giày còn mới nhưng đã được xóa đi gần hết. Dương Tuấn Vũ dựa vào thị giác nhạy bén và chiếc mặt nạ, hắn phân tích ra được đây là một nhóm người với những bước đi rất có quy củ, vì thế hắn nhanh chóng lần theo manh mối.
Đến một chỗ có mấy chiếc màn hình máy tính cũ chất đống thì dấu vết bị cắt đứt. Dương Tuấn Vũ ngồi xuống, dùng con dao vạch nhẹ lên mặt đất. Nếu dưới này có một lối ngầm thì chắc chắn phải có cửa.
Lưỡi dao sắc bén vạch lên mặt đất rất ngọt, đột nhiên tiếng “cạch” vang lên, lưỡi dao đã chạm vào một vật cứng, hắn phủi nhẹ, thấy có một chiếc nắp hầm. Hắn tìm xung quanh, vứt một chiếc màn hình ra, sau đó lộ ra một sợi dây xích sắt dài. Hắn kéo mạnh dây xích, chiếc nắp hầm dần dần được kéo lên. Độ nặng của nó không ít, đòi hỏi người phải có sức khỏe lớn mới kéo lên được.
Dương Tuấn Vũ nhanh chóng xuống hầm, chiếc hầm tối đen nhưng hắn có khả năng nhìn thấy trong đêm, chiếc mặt nạ đã được hắn nâng cấp lên, giúp tăng tầm nhìn lên 15m.
Dương Tuấn Vũ nhẹ nhàng di chuyển như một u linh, hắn vừa chạy đi vừa đánh giá xung quanh,
nơi đây rõ ràng không phải một bãi rác đơn giản. Nếu là bãi rác bình thường thì sẽ phải chôn rất nhiều đồ xuống đất, không thì cũng không thể có hệ thống cống ngầm lớn như vậy.
Đi được một đoạn, hắn vẫn lần theo dấu vết chân mờ nhạt, rồi đến trước một bức tường đá. Hắn áp tai vào nghe.
Nhờ khả năng thính giác tăng lên, rất nhanh hắn nhận ra được có tiếng âm thanh nói chuyện bên trong, tuy không nghe rõ những đảm bảo có người. Dương Tuấn Vũ không tìm thấy hệ thống khóa cửa, hắn nghĩ ra một cách.