Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 130 : Lon RedBull và Kẻ Đứng Sau
Ngày đăng: 14:17 30/04/20
Thực ra cũng chẳng phải cách gì, chỉ là hắn đầm mạnh vào tường làm nó rung lên một trận.
Mấy tên áo đen bên trong vừa mới đánh cho tên đeo kính kia thêm một trận, đang đợi chỉ thị tiếp của cáp trên thì đột nhiên thấy có tiếng động, bọn chúng hất hàm nhau, súng rất nhanh được lên đạn. Hai tên còn lại mỗi tên khống chế 4 con tin.
Bọn chúng nghe ngóng qua lớp cửa một chút, mãi không thấy gì, cứ tưởng bên trên đang xử lý rác làm ra chút động tĩnh, chúng vừa bỏ tai ra khỏi lớp cửa đá thì một âm thanh “đùng” lại vang lên.
Chúng mở hé cửa, tay lăm lăm khẩu súng, chĩa về phía trước. Cửa được mở ra, chưa kịp nhìn thấy cái gì thì rất nhanh tên chĩa súng đứng đầu ăn ngay một mũi tên vào ngực, nằm sấp xuống.
Hai tên bên cạnh nổ súng thì chẳng thấy người đâu, đang nhìn ngó xung quanh thì hai mũi tên từ trên đầu bắn xuống, hai tên này chỉ kịp kêu “Á” một tiếng đã đi đời.
Dương Tuấn Vũ sau khi xử xong lũ còn lại, hắn đang định bắn tiếp thì nghe thấy tiếng nói:
- Nếu mày còn bắn nữa tao sẽ giết bọn chúng. Mày đến cứu mấy tên này đúng không?
Hắn chưa kịp nói xong thì một quả bom được ném vào.
Tên đội trưởng chửi lớn “** kiếp” Sau đó nhanh chóng nhảy sấp xuống nấp sau cái bàn.
Dương Tuấn Vũ sao dám chơi bom thật, chẳng qua là hắn ném cái lon Redbull uống hết mà chưa có thùng rác để vứt nên nhét tạm vào balo. Không ngờ lại có việc cần đến. Đúng là cái gì cũng không nên lãng phí a.
Ngay từ lúc phục sẵn ở ngoài cửa hắn đã nghĩ ra cách này. Vì nếu cứ ngồi đợi thì không biết lũ khốn này sẽ làm gì nhân viên của mình, còn nếu mà cứ thế lao vao thì sẽ bị chúng dùng con tin khống chế. Đang lúc tìm xem balo hôm nay mình có mang theo cái gì để dối phó thì thấy có vỏ lon nước ngọt. Hắn rất tin tưởng nếu mình ném với tốc độ nhanh thì mấy tên đó sẽ không nhận ra được.
Khi non nước ngọt được ném đi với tốc độ đạn xẹt, mấy tên mặc áo cảnh phục tất nhiên không có thời gian để xem hắn ném cái gì rồi, chỉ có cố gắng nhìn đại khái hướng ném mà tránh xa là tốt rồi.
Nhưng khi đã hết hồn nằm sấp trốn sau bàn ghế, thì chợt tiếng “cạch cạch” vang lên.
Tên đội trưởng nhiều kinh nghiệm rất nhanh nhận ra có cái gì không ổn, hắn hét:
Mấy người còn lại cũng gật đầu xin cho mấy kẻ này.
Dương Tuấn Vũ làm sao không biết, nếu thả bọn chúng đi chắc chắn sẽ bị trả thù. Hắn không thể để bọn này cắn ngược lại mình được, thậm chí lần sau chúng có thể làm hại người nhà mình nữa.
Hắn đang nghĩ nghĩ, đột nhiên một ý trong đầu nảy ra. Hắn cười lạnh, gật đầu nói:
- Được rồi, hôm nay có lẽ chưa phải ngày chết của chúng mày. Tao sẽ để chúng mày sống thêm ít thời gian nữa.
- Cảm ơn. Cảm ơn anh. Chúng tôi nguyện làm trâu làm …
Còn chưa nói hết thì hắn đã ăn ngay một cú đánh vào sau gáy, mấy tên còn lại đang thầm thở ra một hơi thì thấy vậy thoáng ngơ ra thì mắt đã tối sầm đi.
Giọng Lâm Tiểu Di vang lên trách móc:
- Sao anh lại làm vậy? Đã nói là tha mạng cho họ rồi cơ mà? Anh quá ác …ộc….
Trần Bằng khuyên thì khuyên thật, nhưng anh ta cũng thoáng lỡ lời thôi, sau khi nói thì cũng cảm thấy mình thật may mắn. Ai biết tên này có giết luôn họ không? Chắc gì người ta đã đến cứu mình, anh ta có nói qua là cứu viện đâu? Vì nhận ra điều đó anh ta đã toát mồ hôi lạnh rồi. Giờ thấy Tiểu Di lại còn đứng ra trách móc, anh ta hết hồn, nhanh chóng bịt mồm cô lại nhưng vẫn không kịp.
Hắn vội kéo cô lại sau lưng rồi run giọng nói:
- Cô ấy chỉ bất bình chút thôi, anh đừng để trong lòng. Dù sao cũng là phụ nữ, anh đừng làm hại cô ấy.
Rồi hắn quay lại giả vờ mắng Lâm Tiểu Di:
- Em nhìn rõ một chút rồi hãy nói chứ? Anh ấy chỉ đánh họ ngất đi thôi mà.