Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 140 : Đề Xuất Ý Kiến
Ngày đăng: 14:17 30/04/20
Thấy thuốc đã hiệu quả, Dương Tuấn Vũ sản xuất rồi lúc nào cũng đem theo, chỉ cần có kẻ địch nào có thể nô dịch là hắn sẵn sàng cho hít thuốc ngay. Đội quân cảm tử này càng nhiều càng ít.
…
Sáng sớm và bình minh mỗi ngày, Dương Tuấn Vũ đều có gắng tận dụng thời gian để đi nạp năng lượng ánh sáng. Việc này tốn khá nhiều thời gian nhưng nguồn năng lượng được tích lũy cũng không nhiều. Nhưng đến hiện tại đây là các duy nhất mà hắn có thể áp dụng. Nhớ lại lần chiến đấu với ba con cương thi, nguồn năng lượng này rất thích hợp để đối phó với lũ sinh vật hắc ám và chết chóc. Nhưng mỗi 5 phút chiến đấu đó đã tiêu tốn toàn bộ năng lượng mà hắn đã tích trữ cả tuần.
Tuy vậy dù ít nhưng thịt muỗi cũng là thịt. Cứ tích tiểu thành đại, rồi đến lúc cần còn có cái mà sử dụng.
Sau lần chiến đấu đó, Dương Tuấn Vũ đã sơ bộ nắm được khả năng kích hoạt và điều khiển nguồn năng lượng này bao quanh cơ thể hoặc bao quanh vũ khí. Dù chỉ là một lớp rất rất mỏng, nhưng nhiệt độ cũng đã khá cao rồi, hắn đã kiểm tra thử, nhiệt độ kích phát hiện tại mà hắn tạo ra được là 150℃ duy trì trong vòng 5 phút. Đây cũng chỉ là dạng năng lượng sơ khai nhất thôi, Dương Tuấn Vũ biết mình đang cầm tiền mà không biết cách tiêu.
Hôm nay, sau khi chạy bộ xong thì hắn nhận được điện thoại của Vân Tú.
- Thưa chủ tịch, chúng ta có lời mời hợp tác của công ty Du lịch biển Viễn Đông. Họ muốn gặp chúng ta để đàm phán về bãi Cát Bạc.
- Ồ, cuối cùng cũng lộ cái mặt ra. Tôi còn tưởng họ cứ mãi trốn sau lưng làm trò quỷ, thấy chúng ta thất thế lại muốn mua lại dự án của tôi? Cô cứ từ chối thẳng.
- Nhưng làm như vậy thì có hơi quá không ạ? Dù sao hai công ty cũng chưa công khai làm kẻ thù. Tất cả cũng là do chúng ta nghe từ phía lời khai của bọn đạo chích.
- Ừm, chị nói cũng đúng. Dù sao cũng nên cho họ chút mặt mũi. Chị và giám đốc Đông Nghi giải quyết đi. Không đến nỗi việc gì tôi cũng phải ra mặt chứ? Tôi tin mọi người đều muốn giúp công ty ngày càng phát triển. Chị bảo mọi người, trừ những quyết định quan trọng ra, những việc nào có thể giải quyết thì giải quyết. Chỉ cần sau đó báo cáo lại kết quả cho tôi là được.
- Đã rõ thưa chủ tịch. Giám đốc Đông Nghi cũng vừa kết thúc khóa học đầu tiên hôm qua, cô ấy cũng nên dùng nó áp dụng vào thực tế một chút.
- Ừm. Tôi cũng muốn chị ta mau làm được việc. Tốt rồi. Có gì thì chị gửi biên bản cuộc đàm phàn vào mail cho tôi. Nếu có gì gấp thì gửi tin nhắn. Hôm nay tôi còn phải lên lớp. Tôi không muốn bị thu mất điện thoại đâu.
- Thầy hiệu trưởng lại trêu em rồi. Hotboy gì gì đó em không quan tâm lắm. Hôm nay em và cô Giang Mẫn đến đây là muốn nói chuyện với thầy.
- Ồ. Em có gì muốn đóng góp với nhà trường sao? Cứ nói ra, tôi sẽ xem xét.
- Vâng. Chuyện là thế này…
Rồi hắn kể lại việc trang thiết bị của nhà trường đã nhiều cái xuống cấp, từ phòng học đến phòng y tế.
Phòng học thì có bóng đèn cháy mãi không thay, quạt trần hỏng không sửa, sau này đến mùa nóng rồi thì rất khổ. Chưa kể bàn ghế nhiều cái mất cả ngăn bàn.
Phòng y tế thì thuốc cũng chỉ có 1 vài cái băng urgo (băng dán vết thương), vài lọ cồn sat khuẩn, với oxy già.
Còn rất nhiều vấn đề hắn cũng không tiện nói ra, nhưng mà ai cũng đều nhìn thấy.
Cô Giang Mẫn cũng cảm thấy có nhiều vấn đề, nhưng cô cũng chỉ làm người đi làm công ăn lương, góp ý thì đã góp ý rồi nhưng các đồng nghiệp cũng chỉ cười xòa rồi đâu lại vào đó. Hôm nay để một em học sinh lên đây phản ánh những vấn đề này cũng mất mặt một chút. Cứ nhìn bộ dạng của thầy hiệu trưởng Chu là biết.
Dương Tuấn Vũ thấy mình đã đả kích đủ rồi, hắn đánh xong rồi thì cũng nên xoa một chút:
- Tất cả điều đó thì cũng là vấn đề chung của nhiều trường học không riêng gì trường ta. Nhưng Vĩnh Hà Nhất là trường trọng điểm của cả tỉnh, cũng là trường sắp được xếp hạng vào trường chuẩn Quốc gia. Em nên nghĩ có phải nên thay đổi một chút, biết đâu sau khi thay đổi, không phải là “sắp được xếp hạng” mà sẽ là “đã được xếp hạng” thì sao?
Hắn nói xong câu đó thì hai thầy cô cũng có chút đồng tình. Dù sao cũng không thể cấm các em học sinh nói về thực trạng còn thiếu sót của nhà trường được. Tuy vậy nhưng vấn đề là kinh phí. Mỗi năm bộ giáo dục đưa xuống tiền cải cách rất nhiều, nhưng nó được chia nhỏ ra thành quá nhiều lĩnh vực, xuống đến một trường cấp tỉnh thì cũng chẳng còn bao nhiêu. Mỗi năm mua thêm được 10 bộ bàn ghế và một chiếc máy tính cho giáo viên xuất sắc thì đã hết sạch. Tiền các em học sinh đóng góp xây dựng thì cũng chỉ đủ để quét vôi ve lại trường 1 lần trong năm cho đẹp, lát thêm vài hàng gạch hoa đã là rất cố gắng rồi.