Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 151 : Đi Bar giải sầu

Ngày đăng: 14:17 30/04/20


Việc Diệp Minh Châu đột nhiên biến mất làm cả lớp 10A loạn lên cả tháng trời. Mọi người thấy Dương Tuấn Vũ đột nhiên trở thành một người trầm tính, ít nói thì ai cũng nghĩ đã xảy ra chuyện với cô.



Không thấy có phụ huynh hay người nhà đến báo nghỉ hay nói gì với nhà trường. Cô Giang Mẫn đã báo công an nhưng sau tất cả chỉ nhận được tin báo mất tích chưa rõ nguyên nhân.



Dương Tuấn Vũ đã như vậy, các bạn học cũng không dám làm phiền hắn nhiều. Chu mập cũng biết là có chuyện, rồi khi hắn đã được Vân Tú kể lại thì cũng như sét đánh. Tuy hắn biết thằng bạn của mình thần bí, nhưng không nghĩ lại trâu bò như vậy. Hắn đã chính thức hâm mộ Dương Tuấn Vũ không khác gì siêu anh hùng Marvel, tuy nhiên, cái chết của Diệp Minh Châu khiến hắn không dám làm phiền.



Nhìn thằng bạn ủ rũ, chán nản trong lớp, hắn đã chán ngấy rồi. Chu mập vỗ mạnh vai Dương Tuấn Vũ nói:



- Tí về đi với tao chút.



Nói xong không cần Dương Tuấn Vũ đồng ý, Chu mập nhấc mông đi kiếm Dương Triệu Vũ và Trúc Nhã. Dù hắn chơi được với rất nhiều người, nhưng nhóm bạn này chính là những đứa bạn thân nhất. Đã là bạn thân thì phải cùng vui cùng buồn.



Ngay khi tiếng trống hết giờ vang lên, Dương Tuấn Vũ đang uể oải xách balo lên và đi thì bị Chu mập, Dương Triệu Vũ, Trúc Nhã kéo đi. Hắn cũng chẳng phản kháng, tâm trạng khi vào lớp học của hắn cứ như trôi trên mây rồi. Mọi nơi đều có hình dáng của cô ấy. Tuy hắn đã cố gắng, nhưng mỗi khi đến những nơi có hình bóng của cô thì trái tim lại co rút đau đớn.



Đám Chu mập đánh liều kéo hắn vào quán bar 1994, mấy người họ sau khi thảo luận với nhau tìm nơi giải sầu thì đúng là không còn chỗ nào thích hợp hơn quán bar. Đây chính là nơi người ta chìm đắm vào những điệu nhạc máu lửa, nơi con người ta buông hết tất cả để thả hồn vào dòng người, nơi quên đi nỗi đau buồn, đây chính là nơi tìm đến những niềm vui. Ừm, đó là họ xem trên phim và nghe giới thiệu thế, chứ mấy đứa học sinh ngoan ngoãn như họ thì đúng là không biết bar là gì. Bố mẹ mà biết họ vào đây chơi thì đảm bảo bị đánh gãy chân.



Tiếng nhạc sàn đập mạnh bên tai, Dương Tuấn Vũ khẽ ngẩng mặt lên nhìn, biết mấy đứa này đưa hắn vào quán bar thì cũng chẳng có phản ứng gì. Sau khi ngồi vào bàn quầy, Dương Tuấn Vũ không đợi mấy đứa bạn gọi đồ, hắn gọi:



- Cho loại rượu mạnh mới nhất.



- Có ngay.



Cô nàng Bartender nóng bỏng rất nhanh đáp. Cô trộn bốn loại rượu 40°, thêm một chút việt quất, một chút cam và nho, một chút đá. Đôi tay lắc cốc đong như ma thuật, mấy tên bạn của Dương Tuấn Vũ mắt nhìn không chớp.



Lắc xong rượu, cô đổ vào một cốc Rocks, đẩy đến chỗ Dương Tuấn Vũ rồi nói:
Ba tên còn lại thấy vậy đang định lao tới thì chẳng biết Dương Tuấn Vũ đã xuất hiện trước mắt từ bao giờ, chúng nhìn thấy trong ánh mắt ấy sự chán ghét, nỗi đau thương và tuyệt vọng. Dương Tuấn Vũ chỉ trong chốc lát đã đánh gục ba tên, nếu không phải Chu mập, Dương Triệu Vũ, Trúc Nhã và cô Bartender ngăn cản thì không biết hắn có gây án mạng không nữa.



Nhưng không biết sao từ khi nào đã có người báo cảnh sát, không hiểu sao bình thường mọi chuyện họ đều đến chậm nhưng hôm nay lại rất nhanh nhẹn. Chỉ sau khi cuộc chiến không cân sức kết thúc có mấy phút, một đoàn cảnh sát đã xuất hiện. Một tên cảnh sát hô lớn:



- Tắt nhạc, tất cả ngồi xuống cho hai tay lên đầu.



Nhân viên biết có một đoàn cảnh sát đến thì cũng đã thức thời tắt nhạc ngay lập tức rồi.



Tên cảnh sát này đi đến hai nhóm vừa xảy ra xô xát, hắn nhìn quanh một lượt, chẳng cần hỏi ai đã chỉ tay vào đám Dương Tuấn Vũ:



- Người đâu bắt hết bọn chúng về đồn.



Trúc Nhã đứng ra cãi lý:



- Rõ ràng là bốn tên kia gây sự trước mà, sao các anh lại bắt chúng tôi?



- Cô đừng có cãi lại người thi hành công vụ, ai nhìn vào mà không biết là do mấy người đánh bọn họ ra thế kia? Nhìn xem, tên nào tên đó mặt mũi thâm tím, đứng còn không vững, co ro một góc thế kia rõ ràng là người bị hại.



Cô Bartender đứng ra giải thích:



- Tôi là nhân viên ở đây, tôi có thể làm chứng, mấy tên này rõ ràng đến trêu chọc trước, thậm chí đã đánh cậu học sinh này (cô chỉ tay vào Dương Triệu Vũ), sau đó mới dẫn đến xô xát. Chẳng qua bốn tên nhìn thì lưu manh nhưng không chịu được người ta đánh một cái, điều này không thể trách nhóm bạn trẻ này được.



- Cô thì biết gì. Tôi nói có là có. Ai mà biết mấy người có thông đồng với nhau không? Còn nữa, bọn chúng vẫn là học sinh mà đã dám vào đây uống rượu rồi lại còn gây rối, chắc chắn phải cho chúng một bài học rồi. Mấy người còn đứng đó làm gì nữa, mau bắt người.