Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 152 : Trong đồn cảnh sát

Ngày đăng: 14:17 30/04/20


Đám Chu mập nghe bị bắt thì sợ hãi, họ không ngờ chỉ muốn đi giải sầu một chút lại thành ra thế này. Chu mập vội cầm điện thoại định gọi đi thì bị tên cảnh sát đó túm tay giật điện thoại, hắn nói:



- Các cô các cậu đừng mong gọi ai đến giúp, phải về đồn lấy lời khai, sau đó chúng tôi cho phép mới được gọi người nhà. Học sinh bây giờ được chiều chuộng hư đốn cả rồi, vẫn còn đi học cấp ba mà đã đòi bố mẹ mua điện thoại, ồ, còn là điện thoại mới nhất nữa. Thời chúng tôi lên đại học còn không có, cả tiểu đội chỉ chung nhau một cái điện thoại, mỗi tháng chỉ được gọi về nhà một lần. Lũ trẻ bây giờ được chiều thành hư mất rồi.



Hắn nói một loạt từ văn vẻ, sau đó như không có gì nhét ngay chiếc điện thoại của Chu mập vào túi.



Mấy đứa học sinh này chỉ biết ăn với chơi, đâu có trải qua hoàn cảnh này, mất bình tĩnh, chúng không nhận ra chẳng có cái luật khỉ gió nào không cho phép gọi điện cho người thân.



Chu mập bị hắn lấy đi điện thoại thì kêu lên:



- Trả tôi điện thoại, các anh đâu có quyền tịch thu tài sản chứ?



- Tôi nghĩ cái điện thoại này là bằng chứng quan trọng, cứ phải mang về cho tổ giám định đã, nếu không có gì thì trả lại cho cậu. Còn nữa, thu hết điện thoại của bọn chúng lại cho tôi.



Mấy tên đàn em răm rắp làm theo, tên phó đồn trưởng này có chống lưng lớn, họ không dám làm trái ý. Dù sao cũng chỉ là cảnh cáo mấy tên nhóc chút thôi, không có chuyện gì to tát.



Chu mập tức giận trợn mắt, lại có loại cảnh sát không nói lý như vậy, hắn nhìn xung quanh tìm người nói giúp nhưng chẳng có ai đứng ra cả. Chỉ toàn một đám đứng chỉ chỏ cười nói. Đang nhìn một lượt thì đột nhiên Chu mập thấy tên đầu tiên đứng ra trêu chọc Trúc Nhã đang nở nụ cười âm hiểm, mấy tên xung quanh vẻ mặt cũng rất đắc ý. “Thảo nào cảnh sát hôm nay lại nhanh nhẹn như vậy, hóa ra là mấy tên khốn này có người trong ngành cảnh sát.”



Mấy tên cảnh sát đang muốn bắt người thì có giọng cứng rắn, nghiêm nghị của một người phụ nữ vang lên phía sau đám đông:



- Bắt tất cả hai nhóm lại cho tôi, giải về đồn điều tra.



Mọi người nghe thấy vậy thì đều hướng về xung quanh tìm người cô ta, đám người đông đúc lần lượt dạt sang hai bên, sau đó xuất hiện trước mặt đám Dương Tuấn Vũ là một cô cảnh sát còn trẻ tuổi.



Tên phó đồn trưởng đang định chửi lên thì nhìn thấy cô gái này lại nuốt lời nói xuống, hắn nở nụ cười hèn mọi chạy cun cút đến lấy lòng:



- Không biết chuyện gì đã kinh động mà khiến cảnh sát trưởng đích thân đến đây đến đây?


trách nhiệm trước pháp luật như vậy?



- Là tôi sai, là tôi sai. Cảnh sát trưởng Tố bớt giận.



- Các anh đi ra ngoài đi, tôi sẽ tự thẩm vấn.



- Vâng vâng.



Vương Tố Uyên chán ghét hất hất tay đuổi, mấy tên này như được ân xá chạy đi rất nhanh.



Sau khi đã lấy lại được không khí yên lặng, Vương Tố Uyên kéo chiếc ghế lại, ngồi xuống đối diện



với Dương Tuấn Vũ, cô từ từ đánh giá cậu thanh niên trước mặt này.



Gương mặt rất đẹp trai, nam tính, nhưng đượm buồn, ánh mắt hắn cũng đánh giá cô mang theo vẻ bất cần. Cô chán ghét nhất là cái loại này, kiểu công tử ca bất cần, cậy có gia thế chống lưng mà thích làm gì thì làm. Vẫn còn đang là học sinh đã như vậy rồi, sau này chỉ làm cặn bã xã hội.



Đẹp trai thì càng đáng hận, dựa vào gương mặt để làm nhiều cô gái ngây thơ sập bẫy rồi bỡn cợt, trêu đùa tình cảm của họ. Chán rồi lại bỏ. Nếu hôm nay đã vào tay cô thì cũng không thể bỏ qua cho hắn được. Phải cho hắn biết điều một chút, sau này còn bớt hại người đi.



Chẳng hiểu bà chị này bị tên đẹp trai nhà giàu nào bỏ, mà lại hận lây sang những kẻ có vẻ ngoài tuấn tú. Dương Tuấn Vũ ngơ ngơ tự nhiên lại được khép vào danh sách đen của cô cảnh sát kiêm Phó giám đốc công an tỉnh thế này.



Dương Tuấn Vũ cũng đã nhận ra ánh mắt chán ghét của cô, nhưng hắn chẳng quan tâm, chưa đợi cô nói hắn đã mở lời:



- Cô không cần phải chán ghét tôi như vậy, tôi cũng chẳng muốn xuất hiện trước mặt mấy người làm gì. Người nhà tôi còn đang ở nhà đợi cơm, à, còn mấy đứa bạn học của tôi nữa, mấy người không nên làm khó họ làm gì, tất cả chỉ là do bốn tên mắt mù đó quá yếu đuối lại còn dám đi trêu trọc con gái nhà lành.



Vương Tố Uyên cười lạnh, cô nói:



- Họ đúng là đã được thả về hết, cũng chỉ bị phụ huynh mắng và được chúng tôi nhắc nhở không nên vào quán bar uống rượu thôi. Tuy vậy hành vi cố ý gây rối, cố ý gây thương tích của cậu thì không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. Bốn tên đó đã được bác sĩ chẩn đoán: một tên gãy 2 cái xương sườn, một tên rụng mất ba cái răng, một tên rạn xương đùi, một tên chấn thương phần mềm. Đây đã đủ khép thành tội danh của cậu rồi. Chưa kể cậu cũng chẳng có chút cảm thấy hối hận hay nhận sai gì. Vì vậy cậu sẽ không được thả về nhẹ nhàng như vậy.