Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 155 : Đốt công ty
Ngày đăng: 14:17 30/04/20
Không ra đảo được, thì lên núi, ừm, chẳng phải bọn khốn Sói Xám kia cũng đào tổ trên núi sao? Vận chuyển đồ lên núi cũng dễ hơn ra biển. Chẳng may đen đủi gặp sóng lớn đánh lật thuyền thì nhọ. Mà thuê tàu biển cỡ lớn thì quá khoa trương. Chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Ừm, cái ổ kia cũng đã bị dọn sạch rồi, đào thêm chút cho rộng rãi là được. Chưa kể nó cũng có phong cảnh rất đẹp, ừm, còn có cả hình ảnh của cô ấy nữa… Nghĩ tới đây tâm trạng lại trùng xuống, rồi hắn tát mạnh hai cái vào mặt “Bây giờ không phải lúc đau buồn nữa, mà ở đấy có thể hằng ngày ngắm bình minh và hoàng hôn với cô ấy rồi, vừa có biển vữa có núi, ừm, rất đẹp.”
Ngay lập tức hắn gọi điện cho đội xây dựng Alpha, đồng thời 100 tỷ cũng được hắn gửi trước.
Lần này hắn định đào rỗng cả ngọn núi, à không, chỉ là đỉnh núi thôi, ngọn núi cao 1000 m đào đến mấy năm cũng không rỗng được.
Vì là núi nên hắn xây dựng theo mô hình phân các tầng, sẽ có một tầng luyện quân, một tầng sản xuất vũ khí, một tầng thông tin và an ninh mạng, một tầng quân y, một tầng là nơi tập luyện riêng của các lãnh đạo. Ngoài ra cũng có một chút nơi vui chơi giải trí và nhà hàng. Hắn sẽ xây dựng luôn một thành phố ngầm trong ngọn núi này. Dù sao quân đội tập luyện cũng không thể sáng đi tối về được, họ cần ở lại đây rèn luyện liên tục, vì vậy mà nhu cấu sinh hoạt và vui chơi phải có.
Hắn cũng xây thêm vài tầng nữa, biết đâu sau này còn cái gì dùng thì sẵn có.
Chẳng ai biết hắn lại định đào trộm cả một ngọn núi làm của riêng.
…
Cứ như thế Dương Tuấn Vũ tạm thời lưu giữ lại hình ảnh của Diệp Minh Châu ở một vị trí không thể thay thế trong tim mình, rồi hắn điên cuồng lao vào luyện tập, cố gắng hoàn thành các bài nâng cấp giác quan của mình. Hiện tại hắn đã đạt được yêu cầu của những chiếc máy này và cả của Triệu Cơ.
Nhưng hắn vẫn không dừng lại, khi hắn hoàn thành xong cũng là lúc sức mạnh của hắn đạt lên Tử Tước 66 điểm. Sự đột phá này khiến hắn cảm thấy đột nhiên có rất nhiều sức mạnh. Cảm giác khi bạn vượt qua cực hạn rồi thì sẽ nhìn thấy một chân trời mới vậy. Sau khi nghỉ ngơi một ngày hắn tiếp tục tập luyện các bài tập nâng cao cảm giác thì đột nhiên cảm thấy mọi thứ đã rất thuận lợi, rất tự nhiên, như việc mặt trời mọc từ phía Đông và lặn ở phía Tây vậy.
Như vậy lần đột phá từ Nam Tước đến Tử Tước đã tốn của hắn 3 tháng thời gian điên cuồng tập luyện. Từ khi Diệp Minh Châu mất đi, mọi thứ ở bên ngoài đối với hắn đã không có bao nhiêu hứng thú, có thời gian hắn đều dồn hết vào tập luyện. Ngay cả việc của công ty cũng hoàn toàn do Vân Tú quản lý. Tiền đối với hắn bây giờ cũng chỉ là để phục vụ cho luyện tập mà thôi. Càng sớm trả thù ngày nào càng tốt.
Bài tập xạ tiễn hắn hoàn thành vượt mức 150%, các bài tập khác thậm chí vượt mức 200%.
- Chúc mừng anh đã hoàn thành tăng cường sức mạnh lên một mức mới, sao nào, cảm giác rất thích đúng không?
- Đúng vậy, mỗi tế bào như tràn đầy năng lượng.
- Ừm, nhưng anh cần nhanh chóng thích nghi với nguồn sức mạnh mới này. Các loại máy tập này đã không có giá trị với anh rồi.
Azgad bị Dương Tuấn Vũ mắng té tát thì cũng chỉ biết im lặng, nhưng mà niềm vui cho ra một chiếc xe điện hạng sang đầu tiên trên thế giới đâu phải chỉ có chút mắng mỏ như vậy mà nhạt đi được, hắn cười cười:
- Đó là lỗi thuộc về chúng tôi, tôi xin kiểm điểm. Nhưng ngài cũng nên vui vẻ chút chứ? Nhìn những kẻ phản đối ngài đưa ra chiếc siêu tụ điện và xe điện bây giờ không phải mặt sẽ như trái mướp nhật?
- Không phải mướp nhật mà là mướp đắng.
Vân Tú cười vui vẻ vừa đặt ấm trà xuống, vừa nói.
- Đúng vậy, như trái mướp đắng. Ha hả.
- Ừm, đúng vậy, chắc giờ này cũng có một số kẻ đang ngồi tiếc ngẩn ngơ nữa.
- Chắc chắn rồi, một dự án đã gần như hoàn thành, vậy mà họ lại ném đi. Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi.
- Ừm, làm lãnh đạo mà không quyết đoán, chỉ cứ theo lối mòn thì sẽ không giúp ích được gì cho đất nước. Đây có lẽ cũng là bài học đắt giá của họ. Mà tôi cũng chẳng quan tâm làm gì, tôi chỉ là một doanh nhân nho nhỏ.
“Nhỏ nhỏ cái rắm” Azgad thầm mắng “Cậu mà nho nhỏ thì thế giới này chả có mấy cái gì gọi là doanh nhân thành đạt rồi, nếu xe điện được bán ra thì trong vài năm không phải ngài sẽ có tên trong bảng siêu giàu của Forbes sao. Mà có khi chỉ cần một năm thôi cũng đủ rồi.”
Vân Tú bĩu môi nói:
- Khiêm tốn quá chính là tự cao đấy.
- Được rồi, chủ tịch Katherine có ý kiến gì không?
- Cô ấy rất vui vẻ, còn nói là hợp tác với ngài đúng là quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời ngài ấy. À, đây là thiệp mời của chủ tịch gửi đến ngài, cuối tháng 5 này sẽ bán ra những chiếc ô tô điện đầu tiên, đồng thời cũng sẽ buổi lễ chúc mừng, chủ tịch rất mong ngài có thể tham dự.
- Được rồi, tôi sẽ cân nhắc thời gian, nếu được thì sẽ đến. Gửi lời cảm ơn của tôi đến cô ấy.