Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 156 : Cuộc họp đầu tiên sau nửa năm
Ngày đăng: 14:17 30/04/20
Sau khi Azgad đi, Dương Tuấn Vũ nói:
- Bên tập đoàn Thames có liên lạc gì với chị chưa?
- Họ đã tiến hành xây dựng được 3 tháng rồi thưa ông thần. Ông thì rảnh rỗi rồi, tôi thì bù đầu vào đây.
Vân Tú vừa nói vừa mở ngăn khóa bảo mật, sau đó lấy ra một tập tài liệu, cô đưa đến cho hắn:
- Dự án Du lịch biển đã được kích hoạt, vì trước đó cậu muốn công trình vĩ đại này hoàn thành sớm nhất có thể, vì vậy tôi đã bảo họ chuyển đến đây 3000 nhân công rồi. Hì hì. Giờ chỉ cần có tiền liên tục rót xuống thì hoàn thành cả dự án vào cuối năm nay cũng không phải nằm mơ nói mộng.
- Tốt lắm. Chúng ta phải đẩy nhanh dự án này hết mức có thể. Du lịch biển và xe điện sẽ là những sản phẩm đem lại nguồn lợi nhuận rất kinh khủng.
- Tôi cũng biết như vậy. À. Đông Nghi cũng đã kết thúc khóa học quản lý du lịch- khách sạn – nhà hàng rồi.
- Ừm, mới đó mà cũng đã nửa năm rồi. À, thôi chết, đám cưới của Trần Bằng và Tiểu Di thì sao? Tôi cũng quên béng mất. Ài. Làm ông chủ như tôi đúng là vô trách nhiệm.
Dương Tuấn Vũ đột nhiên nghĩ ra, hắn vỗ trán.
- Họ hoãn lại rồi, khi đó họ cũng biết một chút chuyện của cậu, đồng thời công ty cũng xảy ra nhiều chuyện khó khăn như vậy. Họ nói là sang năm sau cũng hợp tuổi nên đã hoãn lại. Tôi thấy anh quá vô tâm rồi, nhưng cũng không trách được, khi đó cậu cũng không dễ dàng gì. Tuy vậy tôi vẫn nghĩ cậu nợ họ một lời xin lỗi.
Dương Tuấn Vũ không ngờ họ lại hoãn lại đám cưới. Chuyện của mình mà ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của người khác đúng là dù có lý do nhưng vẫn là người có lỗi. Hắn hỏi:
Đông Nghi, ừm, bà chị luôn làm cho hắn không dám đắc ý của ngày xưa từ khi nào cũng đã khác như vậy rồi, chẳng lẽ là do được đi du học nên đầu óc cũng tốt hơn. Cô bây giờ cũng rất xinh đẹp, mặc đồ cũng toàn hàng hiệu, nhưng không hề tỏ ra quá khoa trương, mà ngược lại, nhìn chúng như được làm ra để dành cho cô vậy. Ừm, tay đeo nhẫn ngón áp út, chả có lẽ.
Dương Tuấn Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn này thì ngớ ra, không ngờ gần như ai cũng có đôi có cặp rồi. Ừm, rất tốt.
Ánh mắt hắn cũng toát lên sự vui vẻ, chúc phúc, hắn nở nụ cười điềm tĩnh nói:
- Tốt lắm, các anh chị đều đã sắp cưới tập thể rồi à? Sao tôi thấy ai cũng đeo nhẫn ngón áp út vậy. Ài, các anh chị định đòi quà tập thể à?
Mọi người thấy cuộc họp đầu tiên sau mấy tháng được bắt đầu bằng lời nói đùa như vậy thì ai cũng cảm thấy rất thân thiết vui vẻ. Đúng vậy, dù hắn có thế nào thì cũng luôn rất tốt với những nhân viên như họ.
Lê Khôi cười nói:
- Vợ tôi mà nghe được câu này chắc cấm cửa tôi mấy tháng mất. Cậu đừng hại tôi chứ?
Mọi người cười ha hả khi thấy Lê Khôi giơ tay lên chỉ chỉ vào chiếc nhẫn cưới của mình.
Vân Tú cũng cười nhưng cô cảm thấy trong tim đau nhói, cô có cảm giác từ khi Diệp Minh Châu ra đi thì con tim hắn cũng đã chết theo. Nhưng cô chỉ cần được mãi ở bên hắn, nhìn hắn, cùng hắn trải qua những lúc khó khăn, những khi nguy hiểm là đủ rồi.
Dương Tuấn Vũ đang cười thì nhận thấy ánh mắt và nụ cười miễn cưỡng của Vân Tú thì thầm thở dài. Hắn thật sự cảm thấy rất khó có thể mở lòng với ai khác nữa, hình bóng Diệp Minh Châu luôn hiện hữu mỗi khi hắn ở một mình, mỗi khi hắn nhắm mắt lại. Dù chỉ được ôm cô trong mộng hắn cũng cảm thấy đủ rồi.