Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 157 : Tin vui liên tiếp
Ngày đăng: 14:17 30/04/20
Hắn lắc lắc đầu để quên đi những suy nghĩ đó, rồi lấy lại tinh thần nói:
- Rất xin lỗi chị Tiểu Di và anh Trần Bằng, các vị không cần nói, tôi biết chính mình và công ty đã làm hai người phải hoãn lại ngày trăm năm của mình.
Trần Bằng nắm tay Tiểu Di, hắn nhìn vào mắt của cô, nhận được sự đồng tình trong đó, hắn qua lại cười nói:
- Chủ tịch cũng không cần áy náy, chúng tôi đúng là có vì ngài và công ty mà phải hoãn lại, nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì đến tình cảm của cả hai. Không nói quá, nhưng chính cậu đã vô tình trở thành bà mối của hai vợ chồng tôi. Nếu hôm đó một trong hai người hoặc cả hai đều không được cậu nhận vào đây làm việc, thì chúng tôi đã không được gặp nhau, được quen nhau và yêu nhau.
- Xin lỗi nhưng tôi muốn gửi thiệp mời cưới lần hai.
Trần Bằng cười cười gãi đầu nói, sau đó hắn cùng Tiểu Di đi phát thiệp mời.
Mọi người cũng cảm thán, ai cũng hi vọng lần này họ chính thức kết thành vợ chồng.
Dương Tuấn Vũ nhận thiệp xong, hắn nhìn trên thiệp ghi Dương lịch 15/6/2010. Hắn cất vào cặp, sau đó quay sang hỏi Đông Nghi:
- Còn chị thì sao? Ai đã khiến cô gái ngây thơ của công ty ta mất hồn rồi?
Đông Nghi mặt đỏ lên, nhìn sang Vân Tú cầu cứu.
Vân Tú véo véo má cô, sau đó quay sang lườm hắn nói:
- Còn không phải tên khốn cậu giới thiệu cho cô ấy à? Giờ lại làm như không biết?
- Tôi giới thiệu?
Dương Tuấn Vũ trợn mắt, chỉ chỉ vào mũi mình. Rồi thấy Vân Tú và cả Đông Nghi gật gật đầu thì hắn cố lục lại trong suy nghĩ, sau đó trợn mắt nói:
- Vũ Tuấn Phong? Chị đã bị anh ta dụ dỗ rồi?
Đông Nghi bĩu môi, cô nói:
- Đúng vậy, anh ấy rất tốt với tôi, rất chu đáo với cả mẹ tôi nữa. Có gì không tốt? Sao anh nói là dụ dỗ?
- Bảo vệ người yêu ghê vậy. Được rồi. Ài, mọi người nói xem tôi giới thiệu có phải rất mát tay hay không?
Ai cũng cười ha hả. Đúng là tên này nói rất đúng.
Hắn tiếp tục:
- Vậy hai người định khi nào cưới?
mắt:
- Đúng là chủ nhật… Aaaaaaa… Hôm nay làm gì phải đi học. Mai - Tuyết - Yên, em biết sao không nhắc anh?
Cô nhún vai, xòe hai tay ra vô tội nói:
- Em chẳng phải nói chúc anh đi học chủ nhật vui vẻ sao? Còn đứng đó làm gì?
- Em..em.. Ừm, rất ngoan. Tốt lắm. Đúng là em gái thân yêu.
- Hì hì, Thôi vào ăn sáng đi. Hôm qua anh uống nhiều quá đó. Mau uống cốc nước gừng cho đỡ nhức đầu.
Dương Tuấn Vũ mỉm cười, lắc đầu, rồi đi vào nhà ăn sáng. Hắn vừa ăn vừa nói:
- Cuối tháng em có rảnh không? Đi với anh đến Crew chơi chút.
- Crew, nước Anh? Anh đến đó công tác à?
- Cũng không phải công tác gì. Sắp tới sẽ ra mắt chiếc ô tô điện đầu tiên, anh muốn qua đó xem một chút.
- Ồ, nhưng cuối tháng em phải thi diễn xuất rồi. Để khi khác vậy.
- Dạo này anh thấy em có vẻ tập luyện nhiều, sắp thi rồi hả? Ừm, cố gắng thi tốt nhé. Sau này anh sẽ mở một công ty giải trí giúp đỡ em.
- Không.
Mai Tuyết Yên lắc đầu nói:
- Anh đừng làm vậy, em muốn tự phấn đấu. Nếu được anh giúp thì mọi thứ quá chán rồi. Em không thích thành công của mình được người khác ban tặng, kể cả người đó là người thân đi chăng nữa.
Em cũng có quan điểm của mình. Diễn xuất tốt chỉ có thể được đúc kết kinh nghiệm từ thực tế khó khăn, mọi thứ quá thuận lợi em sẽ chỉ như là một kẻ dùng tiền mua danh hiệu mà thôi. Như vậy không có ý nghĩa gì cả. Ước mơ của em, tự em sẽ giành lấy. Khi nào em thực sự cần trợ giúp em sẽ nói. Anh đừng lo.
- Em gái ngốc, được rồi, anh và cha mẹ là những người đầu tiên ủng hộ em mọi lúc. Nếu có chuyện gì, dù vui hay buồn thì nên chia sẽ với cả nhà một chút.
- Vâng, em biết mà. Anh trai em là tốt nhất. Em có may cho anh một bộ quần áo mới đấy, anh đợi chút em mang cho.
Mai Tuyết Yên vừa học vừa tập luyện vất vả nhưng cô vẫn không quên chăm sóc, nhắc nhở người anh trai này. Chỉ bẵng đi mấy ngày thôi là râu tia hắn lại xồm xoàm ngay, cứ vài ngày là cô lại mang dao cạo và kem cho hắn. Nhìn anh trai tâm trạng tốt lên từng ngày cô cũng được an ủi một chút.
Cô bạn Diệp Minh Châu của cô đúng là mang đến cho anh trai rất nhiều niềm vui và hạnh phúc nhưng chính những điều quá đẹp đẽ đó một khi mất đi thì rất đau đớn. Nó đã làm một người mạnh mẽ như vậy cũng phải gục ngã.