Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 199 : Vị chủ tịch thần bí
Ngày đăng: 14:17 30/04/20
P/s: Cảm ơn bạn thientannhan đã Đề cử 1 Nguyệt Phiếu cho truyện. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
....
Khi các nhân viên đi vào văn phòng của mình thì há hốc mồm, nơi đây được thiết kế rất gọn gàng, sạch đẹp, các trang thiết bị cũng đều mới và hiện đại hàng đầu. Mỗi vị trí làm việc vẫn được phân thành các ngăn, nhưng không gian mỗi ngăn đã lớn hơn trước gấp ba lần.
Còn có cả một quầy bar nhỏ, nơi đây sẽ phục vụ các loại đồ uống đa dạng, nhưng trong giờ làm tất nhiên là không được dùng đồ uống có cồn.
Ai cũng rất ưng ý, sau đó họ tới sát cửa sổ kính và nhìn ra xung quanh. Nơi đây thu gọn lại được tất cả khu du lịch bãi Cát Bạc, phóng tầm nhìn ra mênh mông biển khơi. Một bên sẽ nhìn thấy được dải rừng xanh bát ngát và núi Cát Bạc hùng vĩ.
Mặt lưng của tòa nhà chính nhìn ra xa thấy được những dãy nhà san sát của khu dân cư trong thành phố. Tòa nhà cao 88 tầng thì đủ biết sẽ có tầm nhìn xa như thế nào.
Để phục vụ cho thú vui của nhân viên, Dương Tuấn Vũ còn lắp đặt hệ thống mấy chục chiếc kính thiên văn, ống nhòm với các mức zoom khác nhau, đảm bảo họ có thể đứng từ tòa nhà nhìn ra được biển khơi, nhìn thấy những con thuyền xa xăm, hay là thích thú tìm những con vật trong rừng, xem những đàn hươu nai gặm cỏ nhàn nhã.
Khi mọi người còn đang ngây ngẩn vui sướng thì chiếc màn hình cỡ lớn ở các tầng của công ty Thịnh Thế đều hiện lên hình ảnh và giọng nói của một người.
- Chào các bạn, các anh các chị nhân viên yêu quý của Thịnh Thế. Mọi người có cảm thấy thỏa mãn với nơi làm việc mới này không?
Mọi người nhìn lên màn hình, thấy trong đó là một chiếc ghế được quay lưng lại, ngồi ở đó chắc chắn chính là vị chủ tịch thần bí. Rất nhiều người đều ao ước được nhìn thấy con người truyền kỳ này của tập đoàn nhưng chưa có cơ hội được gặp. Đây có lẽ là điểm tiếc nuối duy nhất của họ từ khi gia nhập đại gia đình Thịnh Thế này.
Mọi người đều hô lên:
- Rất rất thỏa mãn ạ.
Các chị em trong công ty thì còn hô thêm:
- Chủ tịch quay mặt lại cho chúng tôi được nhìn thấy ngài đi.
Các anh em cũng gật đầu hưng phấn:
- Đúng vậy. Ngài chính là thần tượng của tất cả mọi người trong công ty đó.
Dương Tuấn Vũ ngồi quay lưng lại, cái ghế lớn che mất cả người hắn. “Tôi còn chưa muốn nổi tiếng, sau này rất khó sống bình thường a. Các người phải thông cảm cho tôi.” Hắn cười cười thầm nghĩ.
- Được rồi, anh nhớ gửi sớm đó. Dù sao cũng chúc mừng anh có tòa nhà văn phòng mới, chúc mọi thứ tốt lành.
- Cảm ơn cô. Chúc cô mọi thứ đều thuận lợi, ừm, nếu nhớ tôi có thể bắt một chuyến sang Việt Nam tôi mời cô đi dạo ở bãi biển Cát Bạc của Thịnh Thế.
- Nhìn cái mặt anh tôi đã ghét rồi. Cút đi.
Dương Tuấn Vũ cười ha hả rồi cúp máy. Vân Tú áp má vào mặt hắn hỏi:
- Sao nào? Đã chấm cô nàng chủ tịch xinh đẹp đó rồi hả?
Dương Tuấn Vũ xoa xoa vòng eo nhỏ nhắn, ôm cô thật chặt vào lòng, rồi cùng nhìn ra biển khơi xa xôi, hắn lắc đầu nói:
- Anh chỉ cần em là đủ rồi.
- Nói dối không biết ngượng, chỉ biết lừa gạt em thôi. Nhưng mà xem ra tán được cô nàng này không phải dễ đâu nha.
Giọng Vân Tú hơi chua chua.
- Em từ khi nào đã thành bình dấm chua (hay ghen) rồi?
- Em vốn đã thế rồi, bây giờ anh mới nhận ra à?
Nhìn cái môi đỏ ngọt ngào chu ra, hắn véo véo hai cái má trắng mịn, hôn xuống một cái:
- Nhưng mà anh lại thích ăn dấm thì phải làm sao bây giờ?
- Sao trước đây em không nhận ra anh là một tên dẻo miệng nhỉ? Ài. Em cứ tưởng anh là vị Boss nghiêm khắc, mạnh mẽ, lạnh lùng ít nói chứ. Thì ra là bị lừa rồi.
- Hì hì, em bây giờ chạy cũng không còn kịp nữa rồi.
Dương Tuấn Vũ ôm chặt lấy cô, sau đó môi nhếch lên một nụ cười, hắn bế bổng cô lên.