Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 200 : Vân Tú và Dương Tuấn Vũ

Ngày đăng: 14:17 30/04/20


Vân Tú bị hắn bế lên thì nghĩ đến chuyện gì, mặt cô đỏ bừng giãy giụa chống cự nói:



- Đang ở văn phòng làm việc mà? Anh định làm gì đó? Thả em xuống đi có người khác vào nhìn thấy thì làm sao?



Dương Tuấn Vũ cười gian:



- Em yên tâm, phòng này không ai vào được cả.



Hắn tiếp tục đi hướng về phía bờ tường, ấn nút một cái, cả một gian phòng lộng lẫy đẹp đẽ xuất hiện.



Vân Tú há cái miệng nhỏ thốt lên:



- Đồ xấu xa, háo sắc, ai lại trong phòng làm việc ở công ty lại có cả một phòng ngủ bí mật? Khai mau, có phải định giấu cô nào vào đây làm chuyện xấu không?



- Đúng là anh định giấu em vào trong này làm chuyện xấu đó? Sao hả? Em không muốn trải nghiệm thử cảm giác kích thích khi làm chuyện xấu ở công ty sao?



- Anh…ưm..ư..



Dương Tuấn Vũ đi vào thì cánh cửa tự khép lại, hắn nhanh chóng khóa đôi môi gợi cảm này lại, sau đó là màn tra tấn chiếc lưỡi mềm mại nhỏ bé. Hắn đã đợi ngày này lâu lắm rồi, chính vì thế điện thoại các thứ có thể làm phiền đều bị hắn ném ở ngoài văn phòng kia rồi. Để xem hôm nay cô gái nhỏ này còn trốn đi đâu được.



Vân Tú bị hắn hôn cuồng nhiệt như vậy thì cả người như thoát lực, cô mềm nhũn mặc hắn ôm chặt vào người như muốn hòa tan cô vào trong người hắn vậy. Cảm nhận được tình cảm ấm áp, mãnh liệt đó, cô cũng nhanh chóng đáp lại.



Dương Tuấn Vũ cái miệng có việc của nó, đôi tay cũng không rảnh rỗi, hắn lướt nhẹ nhàng trên từng đường cong mịn màng của Vân Tú. Sau đó từng chút từng chút một được cởi ra, hình ảnh cơ thể đẹp hoàn mỹ xuất hiện trước mắt.



Đôi mắt hắn cũng đã đỏ lên vì khao khát, hắn từ từ cảm nhận từng xúc cảm trên người cô, đôi tay ấm áp to lớn thăm dò những nơi mới lạ.


- Đúng vậy, xin hỏi anh đặt cơm à?



Dương Tuấn Vũ nhận ra đây không phải là cậu nhóc hắn cần gặp, hắn hỏi:



- Có phải nơi đây có đầu bếp Thiên An không? Tôi muốn gặp cậu ta một chút.



- Ồ, vậy cậu chờ một lát nhé.



- Vâng, làm phiền chú.



Trong điện thoại vang lên tiếng gọi và tiếng trả lời. Sau đó là tiếng nói vẫn còn trẻ trung của Thiên An vang lên:



- Alo, anh là ai? Xin hỏi tìm tôi có việc gì vậy?



- Xin chào cậu. Tôi là nhà tài trợ của chương trình MasterChef, sau khi chứng kiến tài năng của cậu tôi rất muốn cậu đến nhà hàng của tôi để làm việc. Cậu có hứng thú chứ?



- Anh là nhân viên của Thịnh Thế à? Cảm ơn các anh đã tài trợ cho chương trình, tôi nhận được giải tư được 200 triệu cũng đã đủ để quán ăn nhà tôi vượt qua khó khăn trước mắt rồi. Tôi muốn phát triển nó thành một nhà hàng lớn, vì vậy rất tiếc, tôi không nhận lời mời được.



Dương Tuấn Vũ ngẩn ra, hắn quên mất tên này không chỉ yêu nhà bếp mà cái hắn yêu chính là cái nhà bếp của gia đình hắn tự mở. Cậu ta còn muốn phát triển nó thành một nhà hàng lớn nữa.



Hắn níu kéo:



- Cậu không nên chỉ nghĩ giới hạn trong cửa hàng nhà mình như vậy, tôi chính là muốn mời cậu làm bếp trưởng của nhà hàng chúng tôi, hiện tại nhà hàng cũng đã có đến hơn 20 chi nhánh rồi. Chính vì muốn phát triển thành một thương hiệu nổi tiếng toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới. Không phải đó là ước mơ của cậu sao? Chúng tôi chính là đang đem cho cậu cơ hội với tới đỉnh cao đó đấy. Tôi nghĩ cậu nên cân nhắc.



Dương Tuấn Vũ thấy bên kia điện thoại là một mảng im lặng. Ngô Thiên An nghe người đàn ông này nói muốn mời hắn làm bếp trưởng của một chuỗi nhà hàng có tới hơn 20 chi nhánh, đây chính là một cơ hội khó cầu, nhưng cậu ta thực sự rất muốn giúp cha mình thực hiện ước mơ và cũng chính là ước mơ từ nhỏ của hắn, đó là biến quán ăn nhỏ này nổi tiếng cả nước.