Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 201 : Những ngày tháng cuối cùng
Ngày đăng: 14:18 30/04/20
P/s: Rất cảm ơn bạn
➻❥¢ổ мạη тɦїêη❤ Đề cử 11 Nguyệt Phiếu
và [email protected] đã chuyển cho mình 500 bạc. Rất mong được các bạn like, đánh giá và chia sẻ truyện.
...
Dương Tuấn Vũ thấy hắn đang phân vân thì bồi thêm vào:
- Khi cậu đến với chúng tôi, tôi đảm bảo mọi kỹ năng nấu nướng của cậu sẽ được cải thiện hơn bây giờ rất nhiều. Đồng thời ở đây cũng có rất nhiều loại nguyên liệu tốt, cậu có thể thoải mái phát triển sự sáng tạo của mình. Một nơi tốt và chuyên nghiệp như vậy không có nhiều đâu. Nhắn tin cho tôi email tôi sẽ gửi hình ảnh của khu bếp của nhà hàng cho cậu.
Dương Tuấn Vũ không cho hắn cơ hội nói thêm, hắn cúp máy. Sau đó đúng như dự đoán, Ngô Thiên An đã gửi tin nhắn địa chỉ email.
Dương Tuấn Vũ gửi lại email với những hình ảnh khu bếp ở tầng ẩm thực của tòa nhà Poseidon cho hắn. Đảm bảo bất kỳ một người nào yêu việc nấu nướng khi nhìn thấy căn bếp này chính là vô cùng ao ước, và được làm việc ở đây cũng sẽ rất hạnh phúc.
Đầu bên kia, Ngô Thiên An không phải là người gửi tin nhắn địa chỉ email mà lại là người cha của hắn. Ông cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện này, nhìn thấy đứa con mình có tiềm năng phát triển như vậy ông rất yên tâm và vui mừng. Nhưng Thiên An từ bé chính là đứa rất cứng đầu, nó có thể vì nghĩ những món ăn mới, hay cải thiện những điểm chưa được của món ăn cũ mà mấy ngày đêm đều không ngủ. Nó chính là một đứa yêu việc nấu nướng hơn cả bản thân mình.
Càng vì thế ông lại càng không thể vùi dập ước mơ của nó, con trai ông cần phải bay xa, bay cao. Đó cũng là lý do mà khi chương trình MasterChef xuất hiện, ông đã thay hắn đi đăng ký, rồi nói cả tuần mới thuyết phục được hắn nghỉ nấu nướng vài hôm để đi thi. Rồi lúc nhìn thấy con trai mình từng ngày từng ngày vượt qua các vòng thi, nhận được những lời khen ngợi của các chuyên gia ẩm thực hàng đầu cả nước, ông nhận thấy con mình đích thực là có cơ hội bơi ra biển lớn.
Bây giờ cơ hội đã đến, làm sao ông để nó chôn vùi tuổi trẻ và quãng đời đầu bếp ở trong quán ăn nhỏ này được. 200 triệu đúng là một con số không nhỏ, nhưng mà gia đình họ chính là không có quyền thế, không biết luồn cúi, lại có những nguyên tắc cứng nhắc nên đã đắc tội với một vài vị lãnh đạo. Họ không muốn xếp hàng, đợi chờ, mà Thiên An lại không biết nhún nhường. Và chuyện gì đến cũng đã đến, quán ăn càng ngày càng ít khách, càng ngày càng bị làm khó dễ. Cứ năm bữa nửa tháng lại bị cán bộ vệ sinh đến kiểm tra, gây khó dễ, lấy không nói có rồi phạt, rồi tịch thu đồ. Chẳng bao lâu nữa sẽ phải đóng cửa thôi.
Cơ hội tới, ông không để nó đi mất. Ông gọi con ra, hai người tâm sự, ông phân tích cho con trai những cái được và cái mất. Sau đó là khích lệ, trao niềm tin và ủy thác sứ mệnh làm một người đầu bếp nổi tiếng nhất cho hắn.
Mãi rồi cũng xong, Ngô Thiên An cắn răng chấp nhận ra đi, hắn khóc lớn ôm lấy cha mình rồi nói:
- Cha yên tâm. Con sẽ trở thành một người đầu bếp vĩ đại nhất. Con sẽ cho cha thấy con sẽ đạt đến đỉnh cao của ẩm thực.
Lúc sau, khi đã ổn định lại tâm trạng, hắn gọi điện lại cho Dương Tuấn Vũ:
…
Vào ngày kỷ yếu, Dương Tuấn Vũ 5h sáng đã lúi húi chuẩn bị đồ, sau đó lại gọi liền mấy cuộc điện thoại, rồi nhanh chóng lên đường. Tới trường cũng đã là 6h, mùa hè ở miền Bắc cũng khá oi ả, vì vậy mọi công việc chuẩn bị cần được tiến hành từ sớm sẽ đỡ mệt hơn.
Dương Tuấn Vũ đã mượn được sân khấu tổ chức sự kiện của nhà trường từ trước. Hắn phân công các anh em trong lớp mở những bao tải lớn ở bên cạnh sân khấu ra. Mọi người đều rất tò mò, mở ra thì thấy bên trong đầy cánh hoa, bọn hắn trợn mắt hô lên:
- Nhiều cánh hoa như vậy làm gì mày ơi. Đây phải đến cả ruộng hoa rồi, lại còn không chỉ có một loại nữa chứ. Đừng bảo tao là mày định cho các chị em tắm trong biển hoa này nhé.
Dương Tuấn Vũ cạn lời với cái đội này:
- Hoa đấy không ăn được, cũng chẳng phải dùng để tắm đâu. Chúng mày bê ra đây. Được rồi, bây giờ thì nhìn thấy hình tao vẽ phác họa ở sân khấu chưa?
Chu mập đôi mắt híp lại sau đó hô:
- Hình cây nấm, ừm, nhà hình nấm thì đúng hơn.
- Đúng vậy, đây chỉ là cái khung thôi, bọn mày mau chóng xếp hoa ra đi. Cứ xếp theo hướng dẫn của tao là được.
Dương Tuấn Vũ cùng cảm đám xúm lại rải hoa, sắp xếp thành hình một cây nấm đáng yêu.
Nhà hình nấm rất lớn với phần mái màu đỏ từ cánh hoa hồng đỏ và có những đốm trắng là cánh hoa hoa nhài. Phần thân cây nấm có màu vàng là hướng dương, bên trong màu xanh lục là màu của lá cây, cánh cửa ở giữa có chữ màu tím xếp thành hình trái tim, bên trong có chữ 12A là cánh hoa bằng lăng.
Đứa nào cũng hăng hái xếp, tới khi hoàn tất thì thi nhau thở hổn hển. Dương Tuấn Vũ nhếch môi khinh bỉ lũ lười vận động này, chỉ phải rải cánh hoa vào khung có sẵn trong 30p mà đã thở không ra hơi, nếu bắt chúng nó rồi tách từng cánh ra, tách từng chiếc lá ra chắc bọn này đi viện cả lũ.
Khi bọn này mệt lăn ra thì Dương Tuấn Vũ vẫn nhất quyết kéo chúng nó lên tầng 6 để nhìn xuống. Tuy nói mệt thì mệt thật, kêu cha gọi mẹ cũng nhiều thật, nhưng mà khi đứng từ trên nhìn xuống thì cả lũ há hốc mồm.
Đúng là từ trên cao nhìn xuống rất khác, phải nói là vô cùng đẹp, ừm, lại còn rất đáng yêu nữa chứ. Đảm bảo bọn con gái nhìn thấy sẽ phát cuồng. Chứng kiến thành quả này mọi người đã cảm thấy đỡ mệt hơn rất nhiều rồi.