Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 205 : Một năm nhiều sóng gió

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Mai Tuyết Yên cũng không khách sáo gì, dù cô không muốn dùng tiền của anh để thực hiện ước mơ nhưng ăn uống thì chẳng liên quan gì đến mơ ước cả. Cổ gọi một lúc 5-6 món chính và 3-4 món tráng miệng. Gọi xong cô còn trêu:



- Anh không xót tiền chứ?



- Em có ăn sạch túi của anh thì anh vẫn cho phép đấy.



- Ai mà có cái bụng to như vậy được. Hì, tuy không muốn đề cập đến thi cử nhưng em vẫn muốn biết anh liệu được bao nhiêu điểm đó.



Dương Tuấn Vũ lần này đã cảnh giác hơn, hắn nhìn xung quanh một lượt, may mà không thấy cô nàng đanh đá kia, tuy vậy hắn vẫn chỉ giơ ngón tay lên.



Mai Tuyết Yên thấy hắn thần thần bí bí thì cũng nhớ ra chuyện lúc trước, rồi thấy hắn giơ 2 ngón, sau đó là 8 ngón, rồi lại xua xua tay giơ 9 ngón, rồi lại xua xua giơ cả hai bàn tay.



Mai Tuyết Yên cười khúc khích, còn mẹ Lan đã sốt ruột lắm rồi, bà đánh vào tay hắn nói:



- Giơ giơ cái gì mà loạn cả lên thế, rốt cuộc là được khoảng bao nhiêu điểm mà không nói ra được?



Hắn lại nhìn một lượt sau đó nói:



- Con áng chừng được khoảng 29 điểm, ừm, có thể dao động lên xuống một điểm.



- Sao lại có dao động gì ở đây?



- À. Lúc cuối cùng con không biết có nên làm đúng hết không. Con nghĩ chỉ cần đủ điểm đỗ là được rồi. Năm ngoái khoa tài chính thương mại quốc tế cũng chỉ 26 điểm thôi, làm cao qua nổi tiếng không tốt a, nên con chọn sai mấy câu môn Hóa.



Mẹ hắn cốc đầu mắng:



- Còn chưa biết có được đủ điểm qua không mà đã cố ý làm sai mấy câu là sao?



- Hì hì, mẹ yên tâm, nếu mà không đỗ con ở nhà ăn bám mẹ.



- Tôi làm gì có cái gì để anh ăn bám. Mặc kệ hai đứa đó, thích làm thế nào thì làm mẹ không quản được nữa rồi. Ài, sau này nghĩ hai đứa đều lên Hà Đô học, cha mẹ ở nhà một mình chán lắm.



Mai Tuyết Yên chạy qua, bàn tay nhỏ đấm bóp vai mẹ mấy cái làm nũng:



- Mẹ mặc kệ anh ấy là được rồi, đừng mặc kệ con mà. Sau này con sẽ thường xuyên về thăm cha mẹ mà.


- Chào em, chào mấy đứa nhé.



- Vâng, khi nào rảnh anh lại đi cùng tụi em ạ.



Dương Tuấn Vũ cũng chẳng tò mò gì, hắn chỉ nghe mấy câu sau đó bước đi. Nhưng trùng hợp là Khởi Phong cũng cùng lúc mở cửa phòng đi ra, hai người nhìn thấy nhau thì hơi quan sát một chút sau đó đường ai nấy đi.



Dương Tuấn Vũ vừa đi vừa lẩm bẩm:



- Tên này cũng thuộc dạng công tử đào hoa đây.



- Hắn tên là Trần Khởi Phong. Anh có cần tra về gia thế hắn không?



- Không cần. Anh cũng không rảnh rỗi gặp ai cũng tìm hiểu, như vậy chắc đầy dữ liệu mất, em cũng



đâu phải có dung lượng vô hạn đâu. Những người nào cần thiết anh sẽ hỏi em sau.



- Vâng.







Sau khi kết thúc bữa tiệc, cả nhà quyết định ở lại Hà Đô dạo chơi mấy ngày rồi mới về.



Kỳ thi đại học kết thúc cũng chính là lúc đợi điểm căng thẳng hồi hộp, nhưng điều đấy không có áp dụng cho Dương Tuấn Vũ, hắn đang đần mặt ra thiền nhưng càng tập trung thì càng vô vọng.



- Có lẽ cái món này không hợp với anh rồi.



Dương Tuấn Vũ thở dài lắc đầu ngao ngán. Cứ thế này không sốt ruột chết mới là lạ.



Triệu Cơ cũng hết cách:



- Vâng, chắc anh cần phải tự tìm cho mình một phương pháp khác thôi, hàng ngàn người có Ki mạnh mẽ mà em từng gặp đều không có trường hợp nào như anh. Đần nhất cũng sau 1 tháng là nắm được cơ bản, thời gian cũng rút ngắn xuống 1-2 giờ nhập định là được. Còn anh vẫn luôn dừng sau con số 20 giờ, mà lại còn rất ít lượng Ki được hình thành nữa chứ.



Dương Tuấn Vũ trợn mắt:



- Ý em nói là anh còn không bằng mấy tên đần? Em có chắc là không đem anh so sánh với mấy tên siêu biến thái ở thế kỷ 22 chứ?