Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 207 : Xem điểm

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Dương Tuấn Vũ cũng cười nói mấy câu với DG, sau đó hắn nhanh chóng chạy qua bên thiết bị số ba để gặp Vân Tú.



Khi sang tới nơi thì thấy Vân Tú cũng không phải là luyện tập máy móc gì, cô chính là đang nghe lời hắn tập trung ngồi thiền để cảm nhận Ki của mình.



Hắn thấy vậy thì cũng không làm phiền cô. Trạng thái nhập định ban đầu rất khó để đạt được, nếu phá hỏng thì những lần sau sẽ càng khó tập trung hơn. Vân Tú dù sao cũng mới đột phá gần đây, mọi thứ đều cần được cẩn thận.



Dương Tuấn Vũ cũng không biết phải chờ đến bao giờ nên hắn quyết định ra ngoài một chút.



Hắn cũng chẳng đi đâu xa, chỉ ra ngay mép bờ vực nơi Minh Châu ngã xuống. Dương Tuấn Vũ thì thào:



- Em có nghe được lời anh nói chứ? Đã gần gần hai năm rồi, em đang ở đâu? Nếu em cảm nhận được thì hãy cho Lau tìm được em nhé. Anh luôn nhớ em, cô công chúa nhỏ của anh.



Nỗi đau buồn đã dần dần được thay thế bằng sự nhung nhớ vô hạn. Dương Tuấn Vũ ngồi xuống, hắn nhìn ra biển xa xôi, mặc kệ nắng gió tạt mạnh vào người. Suy nghĩ cứ mông lung rồi chẳng biết từ khi nào đã lạc vào trạng thái nhập định.



Dương Tuấn Vũ ngồi ngây ngẩn ở đó không biết qua bao lâu, dần dần cảm nhận được năng lượng mặt trời đã biến mất, hắn chủ động thoát khỏi trạng thái nhập định, mở mắt ra thì thấy Vân Tú đã ngồi bên cạnh từ khi nào rồi.



Vân Tú biết hắn tỉnh lại thì ngồi sát lại từa vào lòng hắn:



- Anh nhớ Minh Châu lắm phải không?



- Em không ghen chứ?



- Em đâu có quyền ghen, nếu đúng phải là cô ấy đang ghen tị vì em chiếm mất anh rồi.



- Không ai chiếm của ai cả, anh yêu cả hai người mà.



- Đồ quỷ tham lam.



- Tham lam là bản tính của đàn ông rồi. À, em thử nói về chuyện đột phá của mình đi.



- À, DG đã nói với anh rồi à? Em mới đột phá được hai hôm nay thôi, hiện tại cũng đang cố gắng



luyện tập nhập định như lời anh hướng dẫn.



- Tốt lắm, thế bây giờ em thấy sao rồi?



- Cũng không khó như em nghĩ, hiện tại em đã cảm nhận được loại Ki của mình rồi.



- Ồ, nhanh như vậy, mới qua hai ngày thôi mà.



- Hì hì, người yêu anh đâu thể kém cỏi mãi được, em đang rất vui vẻ đây.



- Ừm, rất tốt, mau nói một chút xem Ki của em là gì?



- Mô tả sao nhỉ? Nó có màu tím, em cảm giác như nó có tác dụng ăn mòn thì phải. Nhưng chưa



phóng thích ra được nên chỉ suy đoán vậy thôi.




Nghe cô nói thì cả nhà mới nhớ ra còn một thí sinh đang chưa xem điểm, tâm trạng lo lắng hồi hộp lại dâng lên.



Mai Tuyết Yên bấm vào nút xem điểm, sau đó dòng kết quả hiện lên:



“Thí sinh: Dương Tuấn Vũ. SDB: 2926. Ngành: Tài Chính Thương Mại Quốc Tế



Điểm thi:



Môn Toán: 10



Môn Lý: 10



Môn Hóa: 9



Tổng điểm: 29.”



- Oa, điểm thật cao. Nhưng mà có gì sai sai. Hôm trước anh nói là môn thi cuối anh cố tình đánh sai mấy câu hả?



Mai Tuyết Yên reo lên, rồi chợt nhớ ra liền tra khảo.



- Ừ, không ngờ lại vẫn sai hơi ít thì phải. Mà đáng lẽ mấy môn đầu cũng nên làm bừa một chút.



Mẹ Lan đánh vào vai hắn:



- Sao không đánh sai cho trượt luôn đi? Lại còn ở đây than thở. Chẳng có đứa nào như con, cố gắng thi tốt nhất thì đây lại cố gắng kéo điểm xuống cho đỡ nổi tiếng. Ài, nhưng mà 29 điểm hình như năm ngoái cũng là á khoa a. Năm nay nghe nói đề khó, có khi 29 lại là thủ khoa cũng nên.



Mai Tuyết Yên nghe mẹ cô nói thế thì cười hì hì:



- Đúng đó anh, mấy đứa bạn em học tốt mà cũng than trời vì cái đề này đó. Xem ra anh khó thoát khỏi chuyện được nổi tiếng rồi.



Dương Tuấn Vũ đột nhiên cảm thấy rất có lý, đúng là đề thi năm nay khó hơn đề năm ngoái không ít, thôi xong, hắn đen mặt nói:



- Chắc không đến nỗi thế chứ? Chắc sẽ có nhiều bạn làm xuất sắc hơn mà.



Giang Tấn vui vẻ cười ha hả nói:



- Tóm lại không cần biết có hơn hay kém điểm con. Bây giờ đã biết cả hai chắc chắn đỗ rồi thì ăn mừng thôi. Cơm canh nguội hết rồi.



Mẹ Lan nhanh miệng:



- Tuyết Yên, con mang đồ vào trong hâm lại với mẹ.



- Vâng.



Cả nhà xúm vào cùng nhau hâm lại đồ ăn cho nóng. Không khí gia đình rất hạnh phúc.