Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 226 : Kiếp trước
Ngày đăng: 14:18 30/04/20
Thầy hiệu trưởng Lê Văn Toàn vang lên:
- Cảm ơn bạn học Phạm Vân Trang đã có bài phát biểu rất tuyệt vời. Tiếp theo xin mời đồng thủ khoa, bạn học Dương Tuấn Vũ lên phát biểu cảm xúc của mình.
Dương Tuấn Vũ hôm nay mặc một chiếc áo trắng đồng phục trường Thanh Hoa, có thắt caravat xanh dương bên ngoài khoác một chiếc áo vest xanh than, phối hợp với chiếc quần âu cùng màu, và đôi giày da đen. Mái tóc được cắt undercut gọn gàng, mày rậm, đôi mắt sáng rất có thần, đôi môi nở một nụ cười tự tin, nhìn hắn chẳng khác một nam minh tinh đẹp trai rạng ngời.
Đôi chân dài càng làm nổi bật lên chiều cao 1m86 của hắn, kết hợp với bước đi rất có nhịp độ, trông hắn rất có phong cách quân nhân mạnh mẽ, nam tính, kỷ luật nghiêm chỉnh.
Không như Phạm Vân Trang cầm theo một tờ giấy lên đọc nhàm chán, hắn đi lên mà tay không có thứ gì cả. Mọi người đầu tiên đã bị dáng vẻ cuốn hút của hắn hấp dẫn, sau đó là phong thái tự tin đã chinh phục được thêm không ít bạn học bên dưới.
Dương Tuấn Vũ sau khi lên trên bục, hắn gửi lời chào đến các vị khách quý, các thầy cô và các bạn học bên dưới.
Đôi mắt hắn nhanh chóng quét qua hội trường một lượt nhưng không thấy hình bóng nhỏ bé quen thuộc ấy, tâm trạng thoáng trùng xuống, tuy vậy, hắn đã suy nghĩ thông suốt được nhiều điều rồi.
Linh Khả Nhi của kiếp trước là người con gái hắn rất yêu nhưng kiếp này thì không phải, mọi thứ đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có rồi, hắn hiện tại học khoa Tài Chính Thương Mại Quốc Tế chứ không còn là một người bạn học cùng lớp với cô ấy và đứa bạn thân ở đại học kiếp trước nữa.
Hôm nay cô ấy không còn xuất hiện ở chỗ ngồi của khoa Kinh tế và sản xuất thị trường, và có khi cô ấy cũng không thi vào đại học Thanh Hoa nữa rồi. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, bây giờ có gặp lại cũng không là gì của nhau nữa, cô ấy cũng không còn dùng chức vụ lớp phó đời sống bắt hắn phải tham gia mấy hoạt động của trường, và hắn cũng không cần một người kéo hắn ra khỏi những năm tháng cô độc buồn bã, và cuối cùng cả hai cũng chẳng yêu nhau.
Dương Tuấn Vũ mỉm cười thu lại tâm trạng rối bời, hắn bắt đầu bài diễn thuyết của mình:
- Mọi người có phải đã khá mệt mỏi rồi đúng không?
Nghe lời hắn nói mọi người ngơ ngẩn, nhưng chưa phản ứng gì thì lại nghe chàng trai cao lớn nở nụ cười nói:
- Im lặng tức là đồng ý rồi, vậy tôi xin phép sẽ không đọc một bài diễn văn dài dòng nữa, thay vào đó tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện ngắn.
Giáo viên và khách mời sửng sốt, bên cạnh hiệu trưởng, cô giáo vụ quản lý đại học nhăn mày nói:
- Để tôi lên nhắc nhở em ý hôm nay là buổi khai giảng quan trọng, có Thứ trưởng Thái ở đây mà cậu ta làm gì không biết?
Hiệu trưởng Lê Văn Toàn nghe thấy vậy thì hơi khó xử, ông nghĩ thấy cũng có lý đang định gật đầu thì vị Thứ trưởng này cười:
- Chị không cần làm căng thẳng quá. Nói thật đúng là tôi cảm thấy chẳng vui vẻ gì khi đi dự các buổi khai giảng và bế giảng cả, nhưng nó lại là công việc và nghĩa vụ vì thế không làm khác được. Tôi thấy bạn học này chính là rất hiểu cho những cán bộ suốt ngày phải họp như tôi đấy chứ. Cứ để cậu ấy kể chuyện cho không khí vui vẻ một chút.
Ca mổ thành công nhưng cái nghèo đã khiến ông một lần nữa tái phát bệnh sau một năm đi làm thuê. Lần này chạy chữa cũng không có tác dụng, cha cô liệt hai chân, nhà thì nghèo càng nghèo, mẹ cô phải vất vả vừa làm thuê ruộng, vừa bán quần áo giày dép trong một ki-ốt tồi tàn ở chợ Vân Đồn, Yên Phú.
Gia đình có hai chị em gái, em gái nhỏ mới học lớp 6, vì thế mọi việc lớn nhỏ trong nhà cô đều làm hết, ngay cả học đại học cũng là cô vừa đi rửa bát và bưng bê tích cóp được một chút.
Mẹ cô cũng thương hai con nên cũng cố gắng động viên Khả Nhi vừa đi học vừa tranh thủ đi làm.
Lúc biết được hoàn cảnh khó khăn của cô hắn cũng bắt đầu lao vào làm thuê. Rồi khi tháng lương đầu tiên hắn vui vẻ đưa cho cô thì lúc đó mới nhận thấy được sự cứng rắn của cô gái ấy.
Hắn vẫn nhớ Khả Nhi lúc đó rất xúc động, nhưng chỉ thoáng qua trong ánh mắt, sau đó cô lạnh nhạt nói với hắn:
“Anh cũng không dễ dàng gì đừng có đưa hết tiền cho em như vậy, em không muốn anh phải làm việc vất vả rồi đưa tiền nuôi em.
Số tiền này anh gửi về cho cha mẹ, hoặc phụ giúp họ chăm sóc em gái, cô ấy đã không đi học tiếp được thì anh cũng cần động viên cô ấy. Em rất khỏe, vẫn thoải mái làm việc, anh làm như vậy là yêu em hay là thương hại em? Em không cần sự thương hại. Anh mang tiền về đi.”
Dù hắn có giải thích thế nào, không phải là thương hại ra sao, nhưng cô vẫn kiên quyết không nhận.
Số tiền ấy lúc đó hắn cũng không gửi về nhà, cũng chẳng chăm lo hỏi han em gái, mà hắn giữ lại để mơ sau này một ngày có đủ tiền để giúp cha cô chữa bệnh, hoặc dùng số tiền ấy để mua một chiếc nhẫn, làm một đám cưới hạnh phúc.
Nhưng mọi chuyện không như là mơ, hắn ra trường và cố gắng đi xin việc nhưng mỗi việc đều bị sa thải trong vài tháng, rồi nhìn bạn bè giàu sang, hắn càng ngày càng u uất. Niềm vui duy nhất là Linh Khả Nhi luôn cố gắng động viên hắn đứng lên, cô luôn vui vẻ nở nụ cười chúc may mắn.
Càng nghĩ, Dương Tuấn Vũ càng thấy kiếp trước mình chính là một tên ngu ngốc, một kẻ thất bại thảm hại. Vì thế cô ấy chán nản, thất vọng và yêu người khác cũng là hợp lý thôi.
Thẩm Giang chính là đứa bạn học thân thiết của cả 2 người, lúc nào khó khăn hắn cũng đứng ra hỗ trợ, nhưng ngại bạn giúp mình quá nhiều, lúc đó Dương Tuấn Vũ đã chọn cách hạn chế qua lại. Hắn vừa ghen tị gia thế Thẩm Giang giàu có, lại vừa cảm thấy nhục nhã khi bạn bè giúp đỡ suốt ngày như vậy.
Ừm, Thẩm Giang cũng một thời muốn theo đuổi Khả Nhi, Dương Tuấn Vũ cũng biết, chính vì thế nên hắn lại càng đối lập với cậu bạn này, nhưng rồi Linh Khả Nhi luôn khước từ, cô ấy chẳng hiểu sao lại yêu một tên đần như hắn.
Cuối cùng, Thẩm Giang chỉ biết cười khổ, hắn cũng yêu đường một vài mối tình nhưng không hợp ý. Rồi sau bốn năm ra trường, cái gì đến cũng đến: Dương Tuấn Vũ càng ngày càng thất bại, còn Thẩm Giang đã là một giám đốc thành đạt trẻ tuổi, Khả Nhi chọn hắn cũng là hợp lý thôi.
Dương Tuấn Vũ nghĩ lại chuyện kiếp trước thì chỉ biết lắc đầu cười khổ, hắn đúng là cạn lời với con người trước kia của mình.
“Được rồi, dù sao hiện tại đã không chung đường, chung lớp, chúc hai người sẽ sớm đến với nhau.”