Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 227 : Nghe lén âm mưu bẩn thỉu
Ngày đăng: 14:18 30/04/20
Dương Tuấn Vũ thở dài quay đi, đột nhiên ngây ngẩn thế nào không biết có người đang đi đằng sau, “choang” có cái gì vừa rơi.
Hắn vội vàng:
- Xin lỗi, tôi không chú ý, bạn có sao …
Nói đến chữ “sao” thì hắn ngây ra, người … người trước mắt …
Cô gái bị hắn va trúng ngã ra, chiếc cốc thủy tinh đã vỡ tan, cô mắng:
- Anh đang đi sao đột nhiên quay ngược lại vậy? Không thấy em nói chú ý nhường đường một chút sao?
Nhưng lúc cô nhìn lên lại thấy người này cứ nhìn chằm chằm mình, mắt trợn lên:
- Anh nhìn cái gì đó, giờ phải làm sao? Thầy Văn đang đợi nước uống.
Nhìn cô gái nhỏ trước mắt phồng mồm mắng, Dương Tuấn Vũ mới chợt nhớ ra mình vừa va trúng vào cô, hắn cố nén rối loạn trong lòng, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc nói:
- Anh … à, tớ xin lỗi, đang nghĩ linh tinh không chú ý đường. Cậu nói gì cơ?
- Ài, thôi bỏ đi, cũng là tại tôi xui xẻo.
Cô cúi xuống nhặt mảnh vỡ cốc, bỗng có một bàn tay lớn giữ chặt cổ tay cô lại, đang định hét lên thì cậu thanh niên trước mặt nói:
- Cẩn thận. Để mình giúp.
Dương Tuấn Vũ cúi xuống nhặt hết vỏ cốc vỡ, sau đó thả vào thùng rác.
Cô nhìn thấy hắn như vậy thì cũng không muốn trách hắn nữa:
- Được rồi, cảm ơn. Tôi xin phép.
- Khả …
- Gì cơ?
- À, không... hì hì.. không có gì.
- Chẹp. Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?
- Hôm vào có nói rồi mà, 19 tuổi, sao thế?
- 19 tuổi mà đã quan hệ lung tung thế à? Không sợ sau này không có củi để đốt sao?
- Cũng không có nhiều như cậu nghĩ đâu, ừm, chắc khoảng 9-10 người gì đó. Nhưng mà yên tâm, mỗi lần đều dùng biện pháp an toàn, vừa không sợ có thai lại không có bệnh tật gì.
- Cút, ai hỏi cậu mấy cái đó. Ý tôi là cậu chơi bời quá sức như vậy cẩn thận sau này muốn cũng không lên đạn được đâu. Mà 9 -10 người còn kêu ít.
- Thì đấy là tổng cộng thôi, hiện tại nửa năm nay tôi cũng chưa động vào một ai đấy.
- Biết thế là tốt. Cậu nên tìm một người thật lòng mà yêu, đừng có quan hệ vui chơi mãi như thế.
- Người anh em không hiểu đâu. Người đầu tiên cũng chính là người tôi yêu suốt mấy năm, nhưng sau đó cô ấy lại bỏ tôi, rồi ra nước ngoài mất tiêu rồi. Tôi cũng muốn đi theo tìm cô ấy nhưng mà cả nhà tôi ngăn cản. Khi đó tôi mới tức giận bỏ ra ngoài sống đấy chứ. Những cô gái còn lại cũng chỉ là quan hệ chơi bời mấy tháng thôi, sau đó nghe lời của chị tôi, tôi cải tà quy chính rồi.
- Ài, không ngờ cậu cũng gặp trắc trwor trong chuyện tình yêu nhỉ.
- Cái đó nhiều lúc khó nói lắm. Thôi, quay lại với mấy cái tên kia. Khi nãy cậu hỏi bọn chúng là những kẻ nào hả? Định biết để xử lý có chừng mực đúng không?
- Đúng thế.
- Ngoài tên Lý Gia Huy cả hai đã biết, 5 tên còn lại từ trái sang phải lần lượt là: Đỗ Nam, Lý Thế Hào, Trần Vương Bình, Cao Bá Khanh, Phùng Xuân Sơn. Tất cả bọn chúng nếu không phải công tử của các công ty bất động sản, giải trí, khách sạn thì lại là con cháu của cấp dưới Bộ trưởng Lý Gia Long.
Nói chung cá mè một lứa, tất cả đều là con cháu những gia đình hưởng lợi từ vầng hào quang mang tên Bộ trưởng Kinh tế. Cậu định đối phó ra sao? Nếu mà “cắt” thì sẽ làm gia đình bọn chúng điên cuồng trả thù đấy.
- Nếu đã là có máu mặt thì tôi sẽ có cách đối phó với lũ máu mặt. Cậu cứ yên tâm.
- Có câu nói này của cậu là tôi cũng yên tâm rồi. Nhưng lúc nào chúng mới hành động? Không lẽ cứ đứng đợi?
- Tất nhiên là không, nhưng mà tôi đã nhân lúc hỗn loạn gắn một thiết bị theo dõi rồi. Đảm bảo sẽ
cho bọn chúng nhiều ngạc nhiên.
- Ồ, thế thì tốt rồi.