Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 232 : Chơi xấu

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Dương Tuấn Vũ sau khi đu được 50m thì đột nhiên dừng lại, nấp vào một tảng đá bên cạnh.



Khi hắn vừa nấp đi thì đối diện bên vách núi kia có một kẻ cầm súng đi ra từ cửa một chiếc hang nhỏ. Hắn nhìn xung quanh không thấy cái gì lại đi vào, cứ thế, khoảng 5 phút hắn lại thò đầu ra một lần.



Sau khi đã tìm hiểu được kỹ khoảng thời gian hoạt động của tên này thì Dương Tuấn Vũ mới thò đầu ra.



Cũng may là sợi dây thừng này của hắn đồng màu xám với cả vách núi này, nếu không sợ là đã bị phát hiện rồi. Hắn trao đổi với Triệu Cơ:



- Bọn này chắc chắn không phải người Việt rồi, rốt cuộc bọn chúng lẻn vào đây để ăn cắp cái gì? Quân khu 2 … nơi này làm cái gì nhỉ? Không phải chỉ làm một nơi đóng quân và huấn luyện quân đội thôi sao?



- Đây là bí mật quân sự riêng của mỗi quốc gia, em không được phép tra cứu.



- Được rồi, anh cũng chỉ hỏi thế thôi.



- Nhưng em có thể xác nhận bọn chúng là người phía Bắc.



- Anh cũng nghĩ như vậy. Gần đây có vẻ chúng ta tranh chấp trên biển ngày càng gay gắt, nhưng mà anh không nghĩ chúng lại lẻn vào đất liền, lên núi này làm cái gì?



- Ở trên núi chưa chắc đã làm đồ trên núi.



- Ý em nói là …



- Em nghĩ thế thôi. Anh có thể hiểu theo nhiều hướng khác.



- Cảm ơn em. Giờ phải nghĩ cách xâm nhập vào đó đã.



Dương Tuấn Vũ vừa nói đến đó thì có kèn báo hiệu chiến đấu cấp 4 cấp độ sẵn sàng chiến đấu toàn bộ vang lên.



Quân đội của chúng ta hiện nay có 4 cấp sẵn sàng chiến đấu, cụ thể đó là:



1. Sẵn sàng chiến đấu thường xuyên. Đây là cấp sẵn sàng chiến đấu thường trực của các đơn vị quân đội ngay cả trong thời bình.



2. Sẵn sàng chiến đấu tăng cường. Đây là cấp báo động sẵn sàng chiến đấu với quân số 100% có mặt tại doanh trại, các hoạt động của đơn vị vẫn diễn ra bình thường.
- Tất nhiên là không rồi, bọn chúng ở trong đó chắc chắn đang chĩa cả chục mũi súng ra hướng



cửa hang rồi.



- Thế anh định …



- Chúng ta sẽ tặng chúng một chút quà.



Dương Tuấn Vũ nhếch mép, sau đó hắn ngồi xuống cắm những cây đinh nhọn ra đất, đồng thời chuẩn bị sẵn mấy quả bóng.



Sau đó mở điện thoại ra để Triệu Cơ tải xuống một đoạn hội thoại. Quá trình tải đã hoàn tất, Dương Tuấn Vũ ấn play, điện thoại vang lên giọng của một người chỉ huy:



- Cho nổ toàn bộ chỗ này cũng phải tìm ra vật đó.



- Nhưng như thế …



- Không nhưng nhị gì hết, cài bom C4 khắp dãy núi này cho tôi.



- Tuân lệnh.



Dương Tuấn Vũ đã nấp sẵn ở một góc đang che miệng cười, còn điện thoại thì được đặt vào một cái hốc bên cạnh cửa hang đang phát ra tiếng nói tức giận.



Hắn tin chắc ở bên trong sẽ có kẻ hiểu được tiếng Việt, chỉ có như thế bọn chúng mới lọt được vào đây để cướp đồ được. Nếu không hiểu tiếng Việt thì làm sao chúng biết món đồ cần đang nằm ở đâu?



Y như rằng bên trong đang loạn thành một đoàn, bọn này nghe tên phiên dịch lại như thế thì hết hồn, bọn chúng cướp được đồ nhưng không có mạng để mang về cũng vô dụng. Vật này hỏng rồi người Việt sẽ lại làm được cái mới còn bọn hắn chết thì không làm lại được a.



Tên chỉ huy mắt trừng lên, sau đó cắn răng ra lệnh toàn lực xuất kích, nếu có cơ may nhanh chóng bắt được tên chỉ huy và tên lính này trước khi hắn tuyên lệnh thì còn kịp.



Cửa hang đột ngột được mở ra, sau đó là 5 tên lao ra như chớp súng chĩa về các phía nhưng chẳng thấy một ai, sau đó bên dưới chân truyền lên cảm giác đau buốt.



- Là bẫy.