Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 233 : Gặp mặt lãnh đạo

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Có kẻ kêu lên, nhưng bọn xung quanh chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có một loạt hơn chục quả bóng được ném về phía đó.



Bóng này tất nhiên không phải bóng bay rồi, nó là bóng cao su, chỉ khi có vật sắc nhọn, đạn bắn vào nó hoặc bấm thiết bị kích nổ mới nổ được.



Dương Tuấn Vũ còn chưa làm được thiết bị kích nổ nhưng những quả bom mini thì hắn có không ít. Trên mỗi quả bóng đã được gắn một quả bom rồi. Bóng nhanh chóng được hắn ném hết vào trong hang sau đó “bùm bùm bùm” tất cả cùng nổ.



Bọn này sợ hết hồn vội nằm sấp xuống, nhưng sau qua 5s không thấy cái gì xảy ra, bọn chúng ngơ ngẩn đứng lên sau đó vội vàng nhìn dáo dác xung quanh. Nhưng rất nhanh hai mắt đã nặng trĩu, tất cả cùng ngủ gục. 



Mấy tên ở ngoài thì trong lúc bom nổ đã được Dương Tuấn Vũ chăm sóc bằng bẫy shuriken được chăng khắp động rồi. Tên nào tên đấy đều bị găm như nhím, đã thế còn đang lăn lộn trên mặt đất đầy đinh.



Tuy thế hắn vẫn cẩn thận đi vào, sau khi xác nhận bọn này đã ngủ mê hết rồi thì yên tâm. 



Tên Hạ Phá Quân đang ngồi một góc, tay chân bị trói, mồm ngủ còn chảy cả dãi ra. 



“Thằng này đúng là bị bắt mà vẫn yên tâm ngủ được a. Ngủ chảy dãi này chắc chắn đã ngủ được một lúc lâu rồi, chứ không phải là do mấy quả bóng mê này.”



Kiểm tra một lượt không thấy hắn bị sao, rồi lại lục trên người bọn này một lượt, hắn cầm ra một tập giấy, mở ra thì ngạc nhiên.



- Triệu Cơ này, anh đang nhìn thấy bản vẽ của tên lửa à?



- Đúng thế.



- Tomahawk?



- Không phải Tomahawk mà đây là Vinaroc 1, thế hệ tên lửa đầu tiên mà Việt Nam đang nghiên 



cứu. Dù sao anh cũng nhìn thấy rồi nên em cũng không giấu anh nữa.



- Em biết?



- Ừm, loại tên lửa Vinaroc sau này sẽ rất nổi tiếng, nó là phiên bản còn tốt hơn cả Tomahawk của Mỹ. Nhưng tất nhiên phiên bản đầu này còn chưa đạt tầm đó.



- Em nói là sau này Việt Nam sẽ sản xuất ra được loại tên lửa còn tốt hơn cả Hoa Kỳ?



- Đúng thế. Anh không có niềm tin vào đất nước của mình ư? Sao hôm nay anh chậm hiểu thế?


Dương Tuấn Vũ vỗ vỗ bàn tay nhỏ, hắn gửi cho cô một ánh mắt động viên ý nói sẽ không có chuyện gì đâu, sau đó đi theo vị trung tá Trần Bình này.



Trần Bình dẫn hắn qua một loạt các trạm gác, cuối cùng mới đến một căn nhà khá đơn sơ, hắn đứng đó gõ cửa:



- Báo cáo lãnh đạo. Tôi đã mời khách đến rồi.



- Ồ, mời cậu ấy vào đi, cửa không khóa.



Trần Bình vặn tay nắm cửa dẫn đường, Dương Tuấn Vũ đi vào trong. Bên trong nhìn rất giản dị chỉ có một chiếc giường đơn, ở giữa nhà là một bộ bàn ghế bằng tre. Ngồi đối diện cửa vào là một lão tướng quân đầu tóc hơn một nửa đã chuyển sang trắng rồi, cao khoảng 1m7, người khá gầy, nhưng nhìn vẫn còn đủ cường tráng, ông ta để râu tay đang vuốt vuốt râu đánh giá hắn.



Hắn đứng nghiêm chào:



- Chào lãnh đạo. Ngài có việc muốn gặp tôi?



Dương Tuấn Vũ đảo qua chiếc áo màu xanh quân đội, tiếc là chiếc vai có ký hiệu quân hàm thì đã bị che mất, chính vì thế hắn không biết vị ngồi trước mặt là ai, chức vụ gì.



Trong lúc hắn đang đánh giá xung quanh thì ông ta cũng gật gù đánh giá Dương Tuấn Vũ, sau đó cười:



- Chàng thanh niên trẻ, tốt lắm, ngồi xuống đi, ta chỉ muốn trò chuyện với cậu một chút thôi.



Dương Tuấn Vũ cũng không khách sáo, hắn xin phép sau đó ngồi xuống.



Trần Bình có vẻ khá quen với cách đối đãi của vị lãnh đạo này rồi, anh ta lấy cái ấm đi pha trà, nhưng mà có lẽ vẫn còn lóng ngóng không ít.



Dương Tuấn Vũ thấy ông ta cứ nhìn mình thì cũng tay chân buồn bực, hắn lại nhìn thấy Trần Bình như thế thì mở lời:



- Không biết trung tá Bình có thể để tôi pha trà không? Dù sao ở nhà tôi cũng thường xuyên pha trà cho cha mình, từ lúc đi lên Hà Đô học thì lâu ngày không được cầm ấm trà cũng cảm thấy có chút nhớ.



Trần Bình cười ngại gãi đầu, anh ta thoáng nhìn qua lão lãnh đạo, sau đó đưa ấm trà rồi nói nhỏ:



- Tôi mới chuyển qua quân khu nên cũng chưa quen lắm, phiền cậu rồi.



- Không phiền.



Dương Tuấn Vũ nở nụ cười nhẹ, sau đó bắt đầu chuyên tâm pha trà.