Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 234 : Cuộc nói chuyện

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Nhìn những thao tác nhanh nhẹn trôi chảy nhưng lại luôn cho người khác thấy một sự bình tĩnh điềm đạm đến khó tin. Ánh mắt thưởng thức của ông càng đậm, cuối cùng ông ta cũng khen thêm một câu:



- Cậu có vẻ rất biết thưởng thức trà nhỉ?



- Cũng không đến mức đó ạ. Chẳng qua việc làm mãi cũng thành thói quen thôi, nếu làm sai mong hai vị không chê cười.



- Ha ha. Hay lắm, làm mãi cũng thành thói quen. Ừm, chắc cậu cũng biết tại sao tôi lại cho mời cậu đến đây chứ?



Dương Tuấn Vũ nghiêng ấm trà rót nước, mắt vẫn chăm chú vào công việc, miệng đáp lại:



- Thực ra cháu rất tò mò sao ngài nhất thiết phải mời một học sinh như cháu đến đây gặp riêng như vậy?



- Nếu ta đoán không sai thì chính cậu cũng là người bắt gọn 12 tên nấp trong hang đó đúng chứ?



Lão lãnh đạo nói ra câu đó kèm theo một khí thế uy nghiêm, Dương Tuấn Vũ thầm cảm thán, đây chính là khí thế dẫn thiên binh vạn mã xông pha chiến trường dù tan xương nát thịt cũng không nhíu mày một cái. Hắn cũng đánh giá người trước mặt cao thêm một chút.



Ở phía còn lại thì lão cũng rất ngạc nhiên với định lực của người này, hắn còn rất trẻ nhưng lại vô cùng kiên định, tâm sắt ý thép, nói không quá, mỗi lần khí thế mà ông thoát ra khi nghiêm túc thì còn làm mấy cái lão bất tử kia cũng phải thoáng nghiêm túc lại. Nhưng chàng trai này lại vẫn từ tốn pha trà, dòng nước vẫn đều tăm tắp được rót xuống, động tác cũng không có ngừng lại một giây.



Dương Tuấn Vũ trả lời:



- Nếu ngài đã có câu trả lời của mình rồi thì hà tất phải hỏi như vậy?



Trần Bình thấy thái độ của cậu ta như vậy thì muốn nhắc nhở nhưng có một bàn tay chặn lời hắn lại. Vị lão tướng cười ha hả vuốt râu gật đầu:



- Trả lời hay lắm. Cậu rất thú vị.



- Cảm ơn ngài đã khen.



- Vậy tôi muốn hỏi lý do gì cậu lại trả lại bản vẽ mà không muốn báo cáo lập công? Cậu phải biết rằng nếu có một lời khen thưởng từ lãnh đạo quân khu thì sau này cậu làm gì cũng sẽ được nhận một chút ưu tiên đó.



Dương Tuấn Vũ mời trà, sau đó tự cầm một chén lên nhấp môi gật gù:



- Xin hỏi ngài là người nước nào?



- Vô lễ.



Trần Bình đứng phắt dậy chỉ tay nói.



Lão tướng quân nghiêm mặt làm vị trung tá này không dám nói câu nào nữa. Sau đó ông rất bình tĩnh nói:
Vân Tú cọ cọ cái má vào bàn tay lớn hơi ráp ráp đó, hơi thở như lan, cô nói:



- Cảm ơn anh.



Dương Tuấn Vũ véo véo má:



- Sao lại cảm ơn anh?



- Cảm ơn anh vì anh đã yêu em.



- Ngốc lắm, là anh phải cảm ơn em mới đúng.



Hắn nằm ngửa ra, kéo cô vào lòng rồi đắp chiếc chăn mỏng lên. Dương Tuấn Vũ nói tiếp:



- Chính em đã kéo anh ra khỏi những ngày tháng khó khăn đấy, chính em đã là người luôn cùng anh đi qua suốt các trận chiến gian nan nguy hiểm đấy. Nếu không có em chắc anh chỉ là một tên máu lạnh huyết sát thôi. 



Vân Tú áp mặt vào trái tim hắn nghe những tiếng đập ấm áp, tay cô vẽ vòng vòng trước ngực hắn:



- Như vậy em cũng phải cảm ơn anh đã cho em biết cuộc sống này có thật nhiều điều thú vị, mới lạ mà mọi người bình thường nghĩ nó chỉ có trong tưởng tượng.



Màn đêm yên tĩnh nhưng cái bụng của hắn lại kêu lên “ọt ọt” làm hắn ngượng ngùng gãi đầu.



Vân Tú nhổm dậy, cô hôn vào trán hắn một cái sau đó cười nói:



- Để em giúp anh làm bữa tối, cả ngày anh đã không ăn gì rồi. Lát nữa ăn anh nhớ khai ra xem đã luyện tập cái gì khiến cho cả nhà mất điện, rồi anh cũng ngất đi như vậy biết chưa?



Đôi tay nhỏ tinh nghịch véo hai cái môi của hắn dập dập như cái mỏ vịt cạp cạp vậy. cô cười hì hì vui vẻ rồi chạy xuống giường, đi được mấy bước cô mới nhăn cái mũi nhỏ quay lại nói:



- Lần nào cũng bị anh làm cho đi cũng cảm thấy khó khăn như vậy. Cái đó đúng là quái vật hư hỏng mà.



Dương Tuấn Vũ còn vô sỉ cúi đầu xuống vén chăn lên mắng:



- Cô ấy mắng mày là đồ hư hỏng đấy. Sao hả? Mày nói là cô ấy chỉ nói dối thôi sao? Ừm? Còn là cô ấy chẳng phải rất thích nên mới kêu lớn như vậy? ừm, mày nói cũng rất có lý a.



Vân Tú nghĩ lại khi nãy mình rên có chút lớn thật, mặt cô đỏ lên kéo cái áo bra ném về phía hắn:



- Anh là đồ xấu xa. Không nói với anh nữa, em đi nấu đây.