Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 235 : Mở Phong Ấn

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Dương Tuấn Vũ cũng tranh thủ đi tắm một chút, sau đó vừa thò đầu vào nhà bếp đã thấy có cái gì đó không ổn, hắn trùm khăn tắm đi tới ôm Vân Tú đang lúi húi.



Hắn đặt cái cằm vào vai cô, đầu lắc lư nhìn xuống cái chảo đang rán thịt rồi trợn mắt:



- Em đang rán thịt à?



- Vâng, nhưng không hiểu sao mà mãi không chín.



Dương Tuấn Vũ ngó xuống thấy lửa bếp vẫn rất lớn, hắn nhìn lên thì thấy miếng thịt bên dưới đã đen đen mà bên trên vẫn trắng phau thì vỗ trán: 



- Sao em thái miếng thịt lớn vậy? Mà phải lật lên mới chín được mặt đó chứ? 



Vân Tú nghe thấy thế thì vặn lửa nhỏ xuống nhỏ xíu, sau đó lật miếng thịt, nửa trên vẫn còn nước, vì thế khi tiếp xúc với chảo dầu như vậy thì bắn lên.



Dương Tuấn Vũ thấy vậy vội kéo cô lại, hắn quay lưng chắn dầu bắn.



Vân Tú nghe thấy tiếng xèo xèo rất lớn, sau đó thấy hắn đột nhiên kéo cô lại, mặt lại đang nhăn nhó thì hiểu ra chuyện gì. Cô vội kéo hắn ra, chạy ra sau lưng thì thấy những giọt dầu lớn đang bắn đầy lưng hắn rồi.



Cô cuống lên không biết làm sao thì Dương Tuấn Vũ tóm tay cô lại, hắn cười nói:



- Không sao. Chỉ là mấy vết dầu nhỏ thôi. Chỉ là anh phải đi tắm lại một chút, lát nữa chúng mình đi ăn. Em đợi anh một lát nhé.



Vân Tú mắt rưng rưng, cô cúi đầu nói nhỏ:



- Xin lỗi, có phải em rất vô dụng không? Muốn nấu cho anh một bữa cơm đơn giản mà cũng không làm được. Nếu mà có Minh Châu ở đây thì đã khác rồi.



Những giọt nước mắt áy náy, đau buồn chảy xuống.



Dương Tuấn Vũ ôm chặt cô vào ngực, hắn lắc đầu nói:



- Em ngốc vậy. Có ai là hoàn hảo chứ? Nếu em muốn học nấu nướng anh sẽ dạy em. Tất cả cũng tại anh đã bỏ mặc công ty bắt em vừa luyện tập vất vả lại vừa quản lý cả tập đoàn bao nhiêu mảng lớn nhỏ như vậy thì làm gì có thời gian học nấu nướng. Xin lỗi, xin lỗi em.



Vân Tú trong lồng ngực hắn lắc mạnh đầu:



- Đâu phải lỗi của anh đâu. Anh muốn đi học là điều chính đáng mà. Những ngày tháng đại học cũng rất đáng được trải nghiệm, anh không làm gì sai hết.



- Vậy em cũng không sai gì cả. Ngoan nào, ngồi đây đợi anh một lát nhé.



- Vâng.



Vân Tú như con mèo nhỏ tắt bếp ga, sau đó ngồi xuống chiếc ghế gỗ, tay đặt lên lưng ghế, cằm gác lên cánh tay nhỏ, mắt cô long lanh nhìn vào bếp thầm hạ quyết tâm.



Dương Tuấn Vũ chỉ tắm qua nên chỉ mấy phút sau đã đi ra, hắn mặc chiếc áp phông trắng sau đó nắm tay cô gái nhỏ đi ra phía cửa.




lông. Nếu kết hợp với tốc độ tích lũy năng lượng hiện tại của trái tim thì nó sẽ đủ cho ngươi chơi mấy lượt một ngày.



Nghe như vậy thì mắt Dương Tuấn Vũ sáng lên, cái đồ chơi bá đạo này chỉ cần xài một lần một ngày đã rất bá đạo rồi.



- Tuy vậy, nhược điểm của nó là cần phải tập luyện để có thể phóng ra tia sáng nhanh nhất, nếu không ngươi cứ giơ giơ ngón tay còn chưa kịp bắn thì kẻ địch đã chạy xa tít tắp rồi. Nhớ kỹ: Thời gian và tốc độ của nó phụ thuộc vào sự cố gắng của ngươi. 



Thời gian còn lại của ta đã hết rồi, có những chuyện không tiện nói, ngươi sẽ tự khắc hiểu được khi kết giới này tan biến. Hy vọng lần sau sẽ sớm gặp lại ngươi. Ừm, nếu có gặp người phụ nữ, người em gái Artemis của ta thì nhớ giúp ta gửi đến nàng một lời xin lỗi.



Apollo vẫn giữ hình tượng cao ngạo cho đến câu nói cuối cùng thì ánh mắt vàng chói ấy chẳng hiểu sao lại khiến cho Dương Tuấn Vũ cảm thấy ông ta quá đáng thương nhưng cũng rất đáng ngưỡng mộ, có lẽ Artemis chính là người mà ông ta trân trọng nhất còn hơn cả mạng sống này.



Dương Tuấn Vũ đột nhiên thấy quay trở lại vùng không gian Ki, hiện tại không biết đã qua bao lâu nhưng sợi Ki mỏng manh khi nãy đã biến thành sợi Ki lớn bằng ngón tay cái rồi. Hắn vui mừng mở mắt ra thấy Vân Tú vẫn đang nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hắn, thấy hắn mở mắt cô chạy đến hỏi:



- Sao vừa nhắm mắt đã mở ra rồi?



- Vừa nhắm mắt? 



- Đúng vậy, mới được có hơn 1 phút a.



Dương Tuấn Vũ sung sướng ôm chặt lấy người con gái trước mặt, sau đó vội vàng nói:



- Để anh cho em xem cái này hay lắm.



Thế là dưới con mắt từ háo hức chuyển sang nghi ngờ rồi cuối cùng hơi líu ríu buồn ngủ Vân Tú vẫn chẳng thấy cái gì hay, mà Dương Tuấn Vũ giơ ngón tay ra đã sắp mỏi như rồi.



Triệu Cơ lên tiếng:



- Có phải anh lại gặp được ông ta không?



- Đúng thế.



- Khi mất kết nối với anh em đã biết ngay, sao hả, ông ta dạy anh một chiêu mới à?



- Đúng vậy, là Tia sáng Plasma, nhưng chẳng hiểu sao anh làm mãi không được. Hay là ông ta lừa anh nhỉ?



- Ông ta còn cái gì đâu mà lừa anh, chắc là do anh chưa vận dụng đúng cách thôi.



- Ừm, có lý, như thế nào mới là đúng ta.



- Anh thử liên hệ với trái tim của mình xem, chứ nãy giờ em thấy nó chẳng có vẻ gì là dao động phát năng lượng cả.



- Ồ. Để anh thử.