Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 238 : Không thể nào ...

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


“Reng reng reng”.



Mọi người đang vui vẻ thì điện thoại được gọi theo đường dây nóng vang lên. Vân Tú nhìn Dương Tuấn Vũ xin phép, sau đó đứng dậy đi tới bàn tiếp đón nhận điện thoại. Trong điện thoại là tiếng của một cô gái vang lên:



- Chủ tịch đẹp trai còn nhớ tôi không?



- khụ khụ. 



Vân Tú nghe thấy cái giọng trêu đùa này thì ho ho mấy tiếng cảnh báo.



- Ồ, là Vân Tú hả? Tôi Katherine đây, cô đừng hiểu lầm nhé, tôi định trêu cậu nhóc đó chút thôi. Hai người vẫn mặn nồng chứ?



Vân Tú bắn cho Dương Tuấn Vũ một ánh mắt cảnh cáo, sau đó che ống nghe nói:



- Chúng tôi vẫn rất yêu nhau, có phải cô cảm thấy rất thất vọng hay không?



- Ấy, chị đừng hiểu lầm, là trêu chút thôi mà. Được rồi, hôm nay tôi gọi tới là muốn nói về chuyện thiết bị giao hàng bay.



- Delivery Flight (DF)? Tôi tưởng các người đã từ bỏ rồi chứ?



- Mới đầu không xin được giấy phép đúng là rất nản, nhưng cuối cùng sau bao nhiêu phiên họp cuối cùng cũng đã đạt được yêu cầu của họ. 



- Như vậy cô muốn gọi đến để chúc mừng? Tôi nhớ là chủ tịch đã tặng cái dự án đó cho mấy người rồi mà? 



- Đúng là vậy, nhưng dù sao cũng nên nói một lời cảm ơn mà đúng không? Chúng ta vẫn là đối tác làm ăn hàng đầu mà.



Vân Tú đang định nói thì Dương Tuấn Vũ đã đi đến bên cạnh từ bao giờ rồi, hắn nói nhỏ:



- Điện thoại của Katherine hả?



Vân Tú che ống nghe, quay sang nheo mắt nguy hiểm:



- Sao anh biết?



Dương Tuấn Vũ nghe thấy giọng chua chua thì cười:



- Không có chuyện gì đâu, lâu rồi anh cũng không liên lạc với cô ấy mà. Mỗi lúc gọi điện cũng chỉ nói chuyện công việc thôi.



- Của anh đó. Anh nghe đi.



Vân Tú nhét cái ống nghe vào tay hắn rồi đi.
- Người đẹp mặc như thế định làm cho công ty Du lịch của anh ngừng hoạt động à?



Vân Tú lấy chiếc khăn trắng lau qua mái tóc ướt, đầu nghiêng nghiêng hỏi:



- Sao anh nói thế, em mặc giống mọi người mà?



- Chậc chậc, em vẫn chưa biết em chính là yêu tinh chuyển thế à? Em nhìn xung quanh xem, có bao nhiêu con mắt dán vào không dời?



Vân Tú nghe hắn nói vậy thì quay ra xung quanh, đúng là có rất nhiều người đàn ông đang nhìn cô mắt tỏa sáng, thậm chí còn có không ít người chảy nước dãi, hoặc là liếc mắt đưa tình. Cô nở nụ cười xinh đẹp nhìn chẳng khác gì siêu cấp mỹ nhân cả, ừm, mỹ nhân họa thủy chính là đây chứ đâu. 



Vẻ đẹp đến độ chín căng mọng như cô đúng là đã làm hại rất nhiều con mắt, chẳng qua bình thường nhìn cô lạnh lùng lại kèm theo quyền lực lớn làm cho các nam nhân viên chỉ dám thần tượng chứ không bao giờ có ai dám tỏ tình với cô.



Nhìn thấy nụ cười của cô thì mấy tên đang đi ngẩn ngơ va cả vào nhau ngã ra, Vân Tú lại che miệng cười khúc khích, mấy tên đó lại ôm tim mình như sắp vỡ tan vậy.



Dương Tuấn Vũ cũng phì cười, hắn nói:



- Em đã thấy chưa? Anh nói có sai đâu. Thế này thì họ chỉ ra ngắm em chứ còn có thời gian bỏ tiền ra mà chơi trò chơi à? Lỗ quá lỗ rồi.



Vân Tú thấy thế thì cười vui vẻ:



- Anh đừng có mà giỏi nịnh nọt, vụ buổi sáng em vẫn chưa bỏ qua đâu. Cái gì mà chủ tịch đẹp trai, hôm sau qua Wolfsburg em phải thử chống mắt lên xem hai người có dám nói thế không?



- Haha. Cô ấy chỉ mạnh miệng lúc gọi điện thoại thôi, chứ bình thường cái bộ mặt lạnh hơn tiền đấy thì dám nói câu gì. 



Vân Tú nghĩ nghĩ gì đó, sau đấy đứng dậy kéo tay hắn đi, đi được một đoạn cô nói:



- Đi ăn cơm với em, em có chuyện muốn nói.



Thấy thái độ của cô có vẻ lo lắng thì hắn gật đầu cũng không dám trêu đùa nữa.



Sau khi tắm sạch hết nước biển mặn, sấy khô tóc thì cả hai cùng nhau đi đến nhà hàng Tuyết yên trong khu nhà hàng - khách sạn ăn cơm trưa.



Vân Tú không ăn cơm ở sảnh mà lại gọi riêng một căn phòng nhỏ.



Từ lúc vào đó cô cứ cắn cắn môi, hai bàn tay nhỏ xinh cứ đan vào nhau, gương mặt xinh đẹp càng nồng đậm sự bối rối lo lắng.



Dương Tuấn Vũ nghĩ đến cái gì, hắn ngả người đến nói nhỏ vào tai cô:



- Không lẽ em có … Anh nhớ là mọi khi vẫn dùng biện pháp an toàn mà.