Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 239 : Về quê

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Vân Tú nghe thấy hắn nói thế thì mặt nóng lên, cô đẩy hắn ra mắng:



- Anh nghĩ đến cái gì đó, không phải, anh … anh …



Cô vừa tức vừa buồn cười, sau đó giận quay mặt đi.



Dương Tuấn Vũ bị đẩy ra hắn lại chạy đến, ngồi bên cạnh, cầm đôi tay nhỏ thắc mắc:



- Nếu không thì là chuyện gì lại khiến cô gái xinh đẹp của anh lo lắng vậy?



- Em … (cô bóp chặt tay lại quyết tâm nói ra) là mẹ muốn em dẫn bạn trai về ra mắt.



Dương Tuấn Vũ nghe thế thì ngẩn ra, sau đó cười nói:



- Chuyện đó có gì mà em khó nói như vậy?



- Nhưng mà …



Nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp ấy hắn tim hắn nhói đau, đôi tàn tay lớn bao trọng đôi bàn tay nhỏ bé vào trong, hắn nhìn thẳng vào mắt cô:



- Anh yêu em thật lòng mà, anh cũng tính nói chuyện muốn gặp bác gái rồi, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội thôi. Giờ mẹ em lại muốn gặp anh thì sao anh lại không tới chứ?



Vân Tú nghe những lời chân thành của hắn thì trái tim cảm thấy ấm áp, cô nghiêng đầu dựa vào ngực hắn kể:



- Mỗi lần em về nhà là mẹ lại hỏi “Đã có bạn trai chưa?”, lần nào em cũng nói là “con chưa có, chuyện đấy để sau đi mẹ”. Thế là hai mẹ con lại tranh cãi nhau một hồi, rồi còn mang cả một danh sách con cháu của các nhà ở quê ra cho em chọn.



Nghe đến đấy thì Dương Tuấn Vũ phì cười, hắn xoa xoa cái eo nhỏ hỏi:



- Thế rồi em làm thế nào?



- Thì còn thế nào nữa. Nhìn thấy ánh mắt trông mong hi vọng cảu mẹ thì em cũng đành lật lật để chọn bừa một tên nào đó, rồi mẹ lại hẹn cho em gặp mặt. 



- Á à, thì ra em cũng trốn anh đi chơi mới mấy tên mặt trắng sao?



Vân Tú lấy nắm tay nhỏ đấm vào ngực hắn mấy cái:



- Đi chơi cái gì. Chẳng phải là làm theo nghĩa vụ sao? Mỗi lần gặp mặt ăn cơm như thế là em lại nhìn thấy mấy ánh mắt chẳng khác gì hôm nay, tất cả đều là một lũ háo sắc, ừm, cả anh cũng thế.



- Thế sao em lại chọn kẻ háo sắc này?



- Lúc đó anh còn chưa có lộ bản chất xấu xa ra thì em đã bị hút mất hồn rồi. Khổ thân em.



- Haha. Giờ em có muốn chạy cũng không thoát khỏi tay anh rồi.



Vân Tú gặm một miếng cho hắn nhe răng lè lưỡi ra mới cười khúc khích kể tiếp:
- Thế đi 2 tiếng đã tới nơi rồi à? Nhanh vậy? Hai đứa đi tàu hay đi ô tô.



- Chúng con đi ô tô, ừm, là anh ấy chở con.



- Ừm, về là tốt rồi.



Mẹ Vân Tú thoáng đánh giá Dương Tuấn Vũ, nhìn cậu con trai này rất khôi ngô, đẹp trai như mấy diễn viên trong tivi, lại mạnh khỏe, cao lớn. Ừm, ngoại hình rất tốt.



Dương Tuấn Vũ cũng không ngại ngùng gì, hắn cười giới thiệu:



- Cháu chào bác, cháu là Dương Tuấn Vũ. Bác cứ gọi cháu là Vũ vũ hoặc Tuấn Vũ đều được ạ.



Mẹ Vân Tú gật đầu:



- Chào cháu, cháu cứ gọi bác là bác Hương là được. Hai đứa vào nhà uống nước nhé, đợi một chút bác nấu cơm sắp xong rồi.



Vân Tú kéo kéo tay mẹ:



- Mẹ. Để con phụ mẹ một tay.



Bà vỗ vỗ nhẹ vào tay con nói:



- Thôi, lên nhà xem Tuấn Vũ uống gì thì pha, hai đứa cứ nói chuyện đi, mẹ làm nhanh thôi.



Dương Tuấn Vũ chẳng biết từ lúc nào đã xắn xong tay áo rồi, hắn cười nói:



- Bác đừng khách sáo ạ, cháu ở nhà vẫn hay phụ mẹ cháu nấu cơm lắm. Để cháu vào bếp phụ bác với em.



Vân Tú cười nháy mắt sau đó không để mẹ từ chối mà nói luôn:



- Anh ấy đúng là toàn nấu cơm cho con gái mẹ ăn thôi, mẹ cũng biết con vụng không biết nấu cơm mà.



- Ài, con gái lớn bằng đấy rồi mà vẫn không biết nấu nướng gì cả, bác chiều nó thành hư rồi, mong cháu thông cảm.



- Cô ấy không biết nấu cơm nhưng mà những việc khác đều làm rất giỏi ạ. Cháu thì chẳng biết làm gì ngoài nấu cơm nên hai người phân chia việc để làm thôi ạ.



Dương Tuấn Vũ cũng chẳng phải công tử ca gì, ngày trước có cái bếp nào mà hắn chưa nấu qua, đặc biệt là bếp củi, bếp than.



Chưa kể hắn cũng nhặt rau, rửa rau, thái rau củ rất nhanh, lại đẹp làm mẹ Vân Tú khen không ngớt, rồi lại quay sang mắng con gái làm Vân Tú chỉ biết phồng mồm chu môi không đáp lại được câu nào.



Nhờ sự trợ giúp năng suất của hắn, bữa cơm nhanh chóng được dọn lên. Hôm nay trùng hợp thế nào lại là ngày rằm, vì thế mới cần làm nhiều đồ ăn như vậy. Nhìn lên bàn thờ, khói hương bay lan tỏa dập dờn quanh bức hình của hai cụ ông cụ bà lớn tuổi, ở dưới còn có một linh vị ghi tên Trần Thế. 



Dương Tuấn Vũ đoán đây là bài vị của cha cô, chỉ lạ là không có cả lấy một bức ảnh. Tuy vậy hắn cũng không tò mò mà hỏi bây giờ, đợi đến lúc nào đó chỉ có hai người thì hắn sẽ hỏi thăm một chút.