Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 260 : Quân tử báo thù mười năm chưa muộn

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Nhìn tâm trạng của Dương Tuấn Vũ khi thấy chiếc bông tai đó, mọi người có thể không hiểu nhưng Vân Tú lại rất nhanh hiểu ra. Đủ thứ cảm xúc cũng diễn ra trong tâm trí cô.



Suốt bao nhiêu chuyện mà hắn vẫn như vậy, một lòng yêu cô gái này. Hắn thường xuyên nhờ Lau tìm kiếm tung tích, đồng thời đầu tư rất nhiều tiền bạc vào thuê biệt đội Báo Đêm và biệt đội Cá Đuối – một biệt đội chuyên nhận các nhiệm vụ trên biển ở vùng Đông Á. 



Hắn đã không cho cô biết việc này để tránh cô phải suy nghĩ nhiều, nhưng Báo Đêm và Lau cũng đều là người quen cũ, họ không nhiều thì ít cũng để lộ ra một vài tin tức cho cô. Cô cũng không ngăn cấm, ngăn cản gì, thậm chí cũng động viên, hi vọng họ tìm được cô gái ấy. 



Nhưng nói và nghĩ là hai chuyện khác nhau. Có người phụ nữ nào muốn chia sẻ tình cảm người đàn ông của mình với người khác chứ? 



Cô đã rất cố gắng nhưng càng cố gắng thì càng nhận ra Dương Tuấn Vũ chính là một người trọng tình trọng nghĩa, hắn đã yêu một người thì sẽ không quên được người đó. 



Suốt mấy năm cố gắng nỗ lực tìm kiếm nhưng cũng chẳng nhận lại được kết quả gì, từ biển Đông đi ra Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương, tất cả cũng chỉ như muối bỏ biển. Sức người có hạn. Việc tìm một cô gái giữa muôn trung biển khơi mà chẳng biết còn sống hay chết, mà khả năng chết cực cao, 99,99%, đây chính là một việc làm vô ích. Nhưng Dương Tuấn Vũ không một ngày nào không kiểm tra kết quả tìm kiếm báo cáo lên.



Đến thời điểm này, khi nhìn thấy một chiếc bông tai được làm từ viên đá có chút quen thuộc thôi mà hắn cũng ngây ngẩn và vui mừng như vậy thì Vân Tú cũng hiểu ra rằng hắn không bao giờ chỉ thuộc về một mình cô.



Elise nhếch môi cười cay đắng, cô nhẹ nhàng lùi lại một góc, cúi đầu lau đi những giọt nước mắt. Cô đã quá mệt mỏi, vậy thì mặc kệ đi, trận chiến này cô đã thua. Từ nay về sau cô sẽ không nghĩ thêm gì nữa, cô chấp nhận vị trí của mình.



“Minh Châu à, chị đã không thua thảm rồi. Tuy vẫn biết anh ấy cũng rất yêu chị không kém em quá nhiều, thậm chí chị ra đi, cậu ấy cũng sẽ như hiện tại, cũng sẽ lo nghĩ, cũng sẽ đau buồn, nhưng chị biết cậu ta không thuộc về một mình chị. 



Em thật may mắn khi có một người luôn yêu em như vậy, nhưng cái tính cậu ta trăng hoa, chị chỉ có thể trông coi cho em một thời gian thôi. Em nếu còn sống hãy quay về mà quản hắn đi. Chị không quản hắn được, em mà về muộn, lúc đấy có bao nhiêu tỷ tỷ, muội muội khác thì chắc em khóc không ra nước mắt đó.”



Qua thời khắc đó, Vân Tú chính thức không coi Dương Tuấn Vũ là của riêng cô nữa, bởi vì trong tim hắn luôn có thêm hình bóng của một cô gái khác. Vậy thì việc gì phải đau khổ, mặc kệ đi tất cả, cô quay lại suy nghĩ ban đầu – chỉ cần hắn luôn yêu thương cô là được. Còn người khó chịu, tức giận phải là Diệp Minh Châu mới đúng.



“Em mà không mau quay lại, chị sẽ vắt kiệt hắn, em sẽ không còn cái gì mà dùng đâu. Hihi.”



Vân Tú mỉm cười, cô xau đi tất cả những thứ mà trước nay đã làm cô phải suy nghĩ, mệt mỏi. Cô đã chấp nhận thì cứ mạnh mẽ, vui vẻ mà sống. Hắn thuộc về Diệp Minh Châu, nhưng đồng thời cũng thuộc về cô. Cô nhường nhịn lần này nhưng không có nghĩa Vân Tú không cho phép mình được nhận trọn vẹn phần tình cảm mình đáng được nhận.







Sau khi mọi người chọn xong món đồ của mình, Raymond nói:



- Hiện tại chúng ta sẽ tới thành phố Essen (bang Nordrhein-Westfalen, Tây Đức) – vị trí của Kim Sát Bảng để lấy tiền thưởng, đồng thời, nếu muốn Elise và Ralph có thể tới đây đăng ký thành viên Kim Hành Sát cũng được. Đỡ một lần di chuyển tới Hong Kong làm thủ tục.



Dương Tuấn Vũ không quá quan trọng việc đặng ký thành viên ở đâu, hắn đang thắc mắc một việc:




Elise có chút khó chịu:



- Anh nói cũng đúng, nhưng mà cứ như vậy thì biết bao người dân phải đi lính, bao nhiêu người sẽ ngã xuống. Những người lính đó dù có huấn luyện tốt thì cũng chỉ là người thường, họ sao đủ khả năng đối mặt với cái tổ chức huyết sát, máu lạnh đó.



Flora không đồng ý:



- Em nghĩ như vậy cũng đúng, nhưng mà em thử nghĩ xem, bọn chúng chuyên buôn bán ma túy đã phá hoại bao nhiêu mầm non, bao nhiêu cuộc đời rồi. Nếu cứ để như vậy thì sẽ càng có nhiều người chết hơn. Đã là chiến tranh là sẽ có đau thương, trừ khi, …



Elise thấy cô ngập ngừng gì đó thì lắc lắc tay hỏi:



- Trừ khi gì ạ? Chị có cách đúng không?



Flora cười ngượng nhìn sang Raymond. Elise theo ánh mắt nhìn sang thì thấy hắn cười khổ:



- Ý chị là muốn dùng tên lửa tầm xa của NATO?



Flora lè lưỡi tinh nghịch, cô hì hì quay mặt đi. Nói thì nói vậy chứ để một tổ chức nổ súng, phóng tên lửa đâu có phải chuyện đùa. Cả thế giới sẽ soi mói, tìm tòi và phản đối. Lý do? Lý do là gì? Dù bọn chúng buôn bán chất mà cả thế giới ghét, nhưng hành động phóng tên lửa hủy diệt, làm chết hàng ngàn người một lúc cũng là tội ác cực lớn.



Không ngoài dự liệu, Raymond cũng giải thích như vậy. Trừ khi nhóm người này giết người hàng loạt hoặc tội ác tày trời thì họ mới có lý do tấn công.



Doris đột nhiên đứng phắt dậy nói:



- Sao đàn ông mấy người đần vậy. Chúng ta chỉ cần xử lý sạch mấy tên thủ lĩnh, sau đó chễm chệ ngồi lên ngai vàng quản lý cả tổ chức nghìn người không phải vừa ngầu vừa cố lời lớn sao. Cần gì phải giết tất cả làm gì? Các anh giết một bọn chúng lại đào tạo ra một tên, thu nạp thêm một người. Có mà giết tới lúc mọi người già chết cả lũ cũng không giết được hết người.



Dương Tuấn Vũ cùng mọi người trợn mắt, Leo vỗ trán nói:



- Bà nội của tôi ơi, bà định làm cách nào để giết những tên đó đây, trong khi bọn chúng quân luật nghiêm minh. Có đi qua cửa vào đến nơi hay không đã là cả một chuyện nan giải rồi, nói gì tới giết được tên thủ lĩnh.



Doris vẫn hiên ngang nói:



- Chỉ cần có sức mạnh áp đảo là sẽ xông vào được thôi. Vì thế mọi người kiên trì cố gắng tập luyện đi. Người phương Đông có câu: Quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà.