Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 267 : Thiết bị Trinh sát số 1

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Như đã từng biết, chức năng của thiết bị này chính là trinh sát, trước đây nó có thể hoạt động liên tục trong bán kính 10 Km, nếu muốn đi xa hơn cũng không phải không được, chẳng qua là muốn hoạt động thì cần phải có năng lượng. Mà các con cá con này kích thước vốn rất nhỏ nên năng lượng có thể cung cấp cho chúng cũng không thể nào quá lớn đước vì người ta còn chưa tìm thấy vật liệu và công nghệ như vậy. 



Nhưng khi siêu tụ điện xuất hiện thì thiết bị trinh sát này đã được đẩy lên một tầm cao mới, đặc biệt khi nó rơi vào tay Dương Tuấn Vũ, thiết bị này đã được thay đổi từ năng lượng pin Lithium bằng năng lượng của siêu tụ điện. 



Như vậy hạn chế về quãng thời gian hoạt động và cần sạc lại điện đã giảm xuống rất đáng kể. Lúc trước mỗi con cá nhỏ chỉ hoạt động được trong phạm vi 10 Km là vì sau 30 phút nó cần phải sạc điện lại một lần, bây giờ con số này đã tăng lên gấp 20 lần, điều này đồng nghĩa quãng đường cũng sẽ tăng lên 20 lần là 200Km.



Cứ khi một con cá nhỏ cần quay lại địa điểm con cá mẹ để sạc thì sẽ có một con cá nhỏ khác đến thế chỗ của nó để tiếp tục theo dõi, cứ như vậy, 1000 con thì sẽ có 500 vị trí trong vòng 200Km có thể theo dõi cùng một lúc.



Cái quan trọng nhất của nó là khả năng tốc độ bay và kích thước. Tốc độ bay để có thể vượt qua được các trạm camera giám sát đồng thời có thể theo dõi được các mục tiêu di động. Còn kích thước vừa là để lẩn trốn tránh bị phát hiện đồng thời cũng có thể chui qua được những nơi có kích thước rất nhỏ.



Kết hợp với khả năng làm nhiễu/ tàng hình khiến cho kẻ địch cực kỳ khó phát hiện, trừ khi thiết bị này xâm nhập vào những nơi có tính bảo mật cực cao.



Ngay khi thiết bị này được xuất hiện thì đã có 500 con kiến/con ruồi nhỏ bay xung quanh giám sát và theo dõi những thành viên trong gia đình hắn, những con khác sẽ theo dõi các hoạt động trong tập đoàn. Dương Tuấn Vũ chính là muốn bảo vệ gia đình mình trước tiên.



Tất nhiên cái đồ chơi tiện dùng này một khi hắn đã biết thì sẽ không chỉ làm ra một cái, hắn cũng đang làm ra những chiếc tiếp theo, nhưng sức người của một mình hắn thì không thể làm mọi thứ cùng một lúc được. Thứ này dù hắn đã nghiên cứu tỉ mỉ nhưng để làm được một con cá mẹ cùng hơn 1000 con cá con nhỏ xíu cũng cần ít nhất 1 tháng trời liên tục cày cuốc. Chẳng biết từ bao giờ hắn đã kiêm vô cùng nhiều chức vụ, từ giám đốc, đến anh thợ rèn, vậy mà nhiều lúc Triệu Cơ vẫn nói hắn còn thiếu hiểu biết lắm.



Thậm chí, Triệu Cơ còn nói với hắn trong vòng vài năm tới, hắn phải tham gia các khóa huấn luyện ở nhiều nơi trên thế giới, mà không được phép liên lạc hay nói chuyện với người thân, để có thể tập trung cao độ nhất, những nơi này nếu mà sơ sẩy một chút, phân tâm một chút cũng có thể chết ngay lập tức, và tên gọi của khóa huấn luyện này chính là “Cuộc chiến sinh tồn”. 



Hắn sẽ phải dùng mọi kỹ năng để sinh đồn ở những điều kiện khắc nghiệt nhất, rèn luyện phản xạ lên mức tối ưu, rèn luyện kỹ năng sát thủ… để một ngày kia, nếu hắn phải đối mặt với lũ dị tộc ngoài hành tinh, thậm chí là tới những vì sao, hành tinh khác để chiến đấu trong những môi trường hoàn toàn khác biệt, hắn muốn sống thì phải tập luyện. Và Triệu Cơ sẽ chọn cho hắn những nơi có điều kiện môi trường khá tương tự những hành tinh mà thế kỷ 22 đã tìm hiểu được.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nếu mình rời khỏi chẳng phải sẽ bị mọi người cười chê hay sao? Vì vậy không ai dám rời đi.



Nhìn những gương mặt phân vân rồi cuối cùng thở dài yên phận ngồi xuống, Hồ Tôn Bác thầm lắc đầu thất vọng, “khóa này vẫn như vậy, chẳng có ai đáng nói”.



Đột nhiên, một cậu sinh viên ngồi ngay bàn đầu tiên đừng dậy cúi đầu rồi mỉm cười nói:



- Như vậy tức là thầy chỉ muốn dạy những người sau này sẽ đứng đầu nên kinh tế nước nhà rồi, rất tiếc phải nói rằng sau này em không có ước mơ đó, vì vậy em xin phép.



Dương Tuấn Vũ nói xong hắn xách ba lô lên và đi. Thực ra hắn nói như vậy cũng đúng, bởi vì hiện tại hắn đã là người đừng đầu rồi, thầy đã cho cơ hội như vậy thì sao mà không tận dụng chứ? Thế là hắn sẽ được nghỉ kha khá thời gian rồi. Hiện tại thứ hắn đang thiếu chính là thời gian, phải tận dụng, phải tận dụng a.



Hồ Tôn Bác ngẩn ra, sau đó nhìn theo bóng lưng cậu học trò này, tay vuốt những sợi râu dài đã có nhiều sợi trắng, ông vừa gật đầu vừa cười ha hả. Một kẻ dám nghĩ dám làm, rất dứt khoát, ông không nhận ra sự do dự gì ở chàng trai trẻ này, ngược lại, khi nói câu đó ông ta nhận thấy hắn rất 



thoải mái, tự tin. Đây mới chính là người ông đánh giá cao.



Các bạn học nhìn thấy Dương Tuấn Vũ cứ nhẹ nhàng thỏng thả ký tên rồi đi ra như vậy thì cũng nóng lòng, nhưng có người đầu tiên mở đường không nghĩa là những kẻ phía sau làm đi theo. Thay vào đó, những kẻ không hái được nho thì lại chê nho xanh, bọn họ bắt đầu bàn tán rồi đủ suy nghĩ, lời nói khinh bỉ, thất vọng vì Dương Tuấn Vũ là kẻ không có tiền đồ.



Hồ Tôn Bác nhìn tên cậu học trò này “Dương Tuấn Vũ”, nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát, phóng khoáng, đây chính là người sau này chắc chắn sẽ thành công. Ông lại nhìn xuống lớp rồi cười, kẻ nào hơn kẻ nào chỉ cần nhìn qua đã rõ. Hồ Tôn Bác khoan thai, bắt đầu bài giảng của mình.