Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 268 : Một ngày nóng
Ngày đăng: 14:18 30/04/20
Dương Tuấn Vũ đeo ba lô đi ra khỏi lớp tự nhiên như không, hắn tuy nói là bận rộn nhưng cũng cần có thời gian nghỉ ngơi một chút, nếu cứ làm việc rồi lại làm việc thì cái cuộc sống này cũng quá mệt mỏi đi. Thế là hắn quyết định … đi xuống căng tin ăn kem.
Thời tiết khí hậu miền Bắc, à mà không, phải là cả thế giới đang nóng lên. Càng ngày mùa xuân càng ngắn, vừa ra giêng được một thời gian ngoài trời đã nóng như chảo lửa.
Tết năm nay ăn cũng mất ngon, cái cảnh Tết nhất gì mà ngày nào cũng 30-32 độ, ai cũng mặc quần áo cộc đi chơi chẳng ra làm sao cả.
Thời buổi này chắc kinh doanh kem sẽ kiếm lời nhất. Dương Tuấn Vũ tất nhiên không quá để tâm đến cái vấn đề nóng hay lạnh, tuy vậy, nhìn những người xung quanh đầm đìa mồ hôi hắn cũng cảm thấy trong người khó chịu. Ăn kem chính là cách giải quyết đơn giản nhất.
Dương Tuấn Vũ đã lâu lắm rồi không biết đến ăn kem là gì, hắn cũng muốn tranh thủ thưởng thức cảm xúc của tuổi trẻ. Kiếp trước khó khăn, nhiều lúc muốn ăn cây kem cũng không có, rồi tới khi cuộc sống mưu sinh bắt đầu hắn cũng quên tiệt cái món ăn này. Tới kiếp này, lần ăn kem gần nhất chính là mấy năm trước, đó cũng là lúc hắn và Diệp Minh Châu hẹn hò, đi chơi với nhau.
Vẫn nhớ cái gương mặt nghệt ra của ông chú chủ cửa hàng trò chơi ném thú khi nghe thấy Minh Châu đòi quay lại ném tới bao giờ được con gấu màu trắng đó mới thôi. Cứ mỗi lần nhớ lại cảnh đó thì gương mặt Dương Tuấn Vũ lại giãn ra, đôi môi nở nụ cười vui vẻ. Cô gái nhỏ như thiên thần ấy, mọi thứ, tất cả mọi điều thuộc về cô hắn đều rất yêu quý.
Lúc đó cũng là ông chú đấy giới thiệu sang cửa hàng bên cạnh ăn kem thì hắn mới được thưởng thức món ăn mát lạnh ngon lành này.
Lững thững từng bước vào căng tin, Dương Tuấn Vũ xếp hàng trước quầy kem. Dù đang là giờ học nhưng có thể thấy không ít các thanh niên đã trốn học xuống đây giải khát. Kem có, nước lạnh có, đây chính là thiên đường những ngày nóng nực.
Dương Tuấn Vũ vẫn kiên trì 15 phút để xếp hàng lấy được hai que kem, một vị dâu, một vị chanh bạc hà. Hắn cầm hai que kem ngồi xuống một chiếc bàn gần cột trụ, nơi đó chỉ có hai chiếc ghế và khá ít người.
Tới khi ngồi xuống hắn mới ngẩn ra vì chẳng biết từ khi nào hắn lại chọn hai chiếc kem ốc quế này, rõ ràng lúc đầu hắn chỉ muốn mua một cái vị chanh bạc hà thôi. Nhìn que kem vị dâu hai màu trắng hồng xen kẽ, hắn mỉm cười nghĩ thầm: “Có phải em muốn ăn nó không? Mau mau về đây ăn kem này, nhanh không nó tan hết anh không chịu trách nhiệm đâu nhé.”
Hắn nói trong đầu như vậy sau đó bật cười cay đắng, nếu cô ấy mà dễ dàng quay về như vậy thì còn nói làm gì nữa.
Dương Tuấn Vũ vỗ trán, cái thời buổi này mọi thứ đều bị tung lên mạng a, trước kia thì có Facebook giờ thì lại có Visonet. Hắn ngán ngẩm nói:
- Cứ kệ đấy đi, chuyện dài dòng lắm, tôi đang đi xe, thế nhá.
- Tút tút tút.
Hạ Phá Quân cùng mấy thằng bạn khốn nạn đang cười sặc sụa khi thấy hắn gặp nạn thì nghe cụp máy cái rụp, mấy thằng mặt nghệt ra sau đấy lại cười phá lên.
- Nó đã mất mặt lắm rồi mày còn trêu. Mặc kệ đi, chắc nó trốn rồi. Mau mau mở ra đọc comment.
Quả này hot boy của chúng ta lại được lên sóng rồi. Đã thế lại còn cả vụ xách ba lô lên và đi ra
ngoài trong tiết của thầy Hồ Tôn Bác nữa chứ, dân tình đang ném đá Tuấn Vũ ghê quá. Anh em mau mau huy động mọi người comment cứu vớt nó đi.
- Đúng thế. Nếu làm không cẩn thận thì hình tượng của nó thối hoắc nhất trường Thanh Hoa mất.
Mấy đứa càng nghĩ càng thấy nghiêm trọng, ba cái đầu hì hục bấm lên màn hình loạn xạ.
Dương Tuấn Vũ – kẻ chủ mưu của hai vụ án thì đang đi trên đường cao tốc Hà Đô- Yên Phú, đích mà hắn hướng tới không đâu khác chính là quầy bán quần áo của Phương Linh - mẹ Linh Khả Nhi, sau đó hắn cũng muốn ghé qua nhà của họ.