Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 306 : Ngũ khí

Ngày đăng: 14:19 30/04/20


Nghe thấy hắn giới thiệu ngon lành như vậy ai cũng sôi máu lên rồi, tuy chỉ nói nó có tác dụng để bay nhưng chẳng phải từ xưa đến nay con người vẫn muốn có thêm một đôi cánh để có thể tự do bay lượn trên bầu trời hay sao? Nói không quá đây chính là niềm mơ ước của tất cả nhân loại. 



Và giờ đang có một thứ thiết bị giúp họ có thể thực hiện được ước mơ ấy, chưa cần biết nó có thể phụ giúp trong chiến đấu hay không nhưng chỉ cần bay được là đã khiến mọi người sung sướng phát điên rồi. 



Dương Tuấn Vũ nhe răng cười đểu:



- Khi nãy thì bảo biểu quyết không nghe, lại còn thể hiện mình ga lăng, giờ thì thấy cái hay lại sáng mắt hết lên rồi. Chậc chậc, nếu nghiện quá thì hôm nào bảo Elise cho mượn mà chơi tạm mấy hôm.



Vân Tú lè lưỡi tinh nghịch, còn lâu mới được cô cho mượn. Mấy tay này người thì như con gấu, kẻ thì càng ngày càng giống nhà bác học điên, một đứa nhóc khá ngoan thì lại là fan cuồng công nghệ, cô mà cho mượn chắc chỉ sau ít phút nó sẽ không bị đấm nát, không bị mổ xẻ thì cũng bị tháo tung ra mất.



Nói thì nói vậy nhưng bản thân cô cũng không chờ đợi được nữa rồi. 



Dương Tuấn Vũ tất nhiên hiểu chuyện này, hắn đi đến bên cạnh cô nói:



- Khi em đeo nó vào thì bộ phận cảm biến cũng đã được bật rồi, em có thể ra lệnh cho nó, bộ phận phản lực sẽ hoạt động ngay lập tức.



- Kích hoạt chức năng bay.



- Xì xì … 



Ngay khi Vân Tú nói, bộ phận pin nhiên liệu được kích hoạt, các thiết bị bắt đầu khởi động, tiếp theo đó là tiếng “xì xì” rất nhỏ vang lên, cả người cô nhanh chóng được nâng lên khỏi mặt đất.



Vân Tú vừa thích thú lại vừa hơi sợ, cảm giác cả người được nâng lên, điểm tựa chợt biến mất tương ứng với thăng bằng bị rối loạn làm cô hơi chếch choáng.



Đúng lúc đấy giọng trầm ấm của Dương Tuấn Vũ vang lên giúp cô lấy lại bình tĩnh:



- Em đừng sợ, nó sẽ không bao giờ để em ngã đâu, bây giờ em chưa quen thì có thể điều khiển bằng giọng nói, sau này quen rồi em sẽ chỉ cần cử động đầu, cử động mắt nó sẽ tự hiểu và bay theo ý muốn của em.



Vân Tú gật đầu, cô nói:



- Giữ thăng bằng tại chỗ.



Bộ giáp và tứ chi nhanh chóng được ổn định lại, cả người Vân Tú lơ lửng trên không trung. 



- Tăng dần lên độ cao 10m.



- Di chuyển hình vòng cung.



- Lộn nhào.




- Tốt lắm. Bây giờ thay mặt các vị lãnh đạo, tôi tặng cậu chiếc vũ khí này. Tên gọi còn chưa có, cậu thích cái tên nào thì cứ đặt, tôi hi vọng nó sẽ là thứ theo cậu, giúp cậu vượt qua nhiều cuộc chiến khó khăn sau này. 



- Cảm ơn ngài.



Dương Tuấn Vũ vỗ vai hắn, rồi gật gật đầu:



- Được rồi. Nhân tiện đây, trước mắt mọi người, cậu thử dùng nó xem có thuận tay không.



- Tuân lệnh.



Tới lúc này Lê Toàn mới nhìn kỹ thanh vu khí trong tay. Trọng lượng của nó rơi vào khoảng 8 Kg, nếu là ngày trước thì chỉ riêng cầm thứ này hắn đã khó nhọc rồi chứ đừng nói đến mang đi xông pha trận mạc. Đảm bảo chưa kịp dùng đã bị kẻ địch chém làm hai nửa rồi.



Nhưng sau 2 năm thời gian luyện tập bài bản, nghiêm khắc, hiện tại không chỉ mình hắn mà tất cả 50 anh em đều vô cùng khỏe mạnh, dũng mạnh. So với lúc trước phải gấp hơn 10 lần cũng chảng phải nói xạo.



Hắn định rút thanh vũ khí này ra thì nghe tiếng Boss chỉ dẫn:



- Trước tiên cậu ấn cái nút nhỏ ở chuôi.



“Tạch”. 



Một tiếng nhỏ vang lên, thanh vũ khí chưa rõ hình dạng chợt thẳng tắp tạo thành một chiếc gậy dài 3m, rắn chắc, khỏe khoắn.



- Xoay nhẹ phần cuối một chút.



“Xoạch”



Hắn vừa xoay xong thì đầu gậy đẩy ra một lưỡi thương sắc bén. Sự mới lạ làm hắn kích thích, ngay lập tức một bài thương pháp được đánh ra, tiếng thương ma sát không khí tạo ra những tiếng “vụt vụt” cực đã tai, điều này chứng tỏ lực đạo cậu thanh niên này tạo ra rất mạnh.



Nếu trong chiến đấu, mới dầu dùng gậy chọc mạnh, sau đó một mũi thương sắc bén đột nhiên mọc ra thì chắc chắn sẽ làm kẻ địch bất ngờ trở tay không kịp và trên người chẳng phải sẽ xuất hiện thêm một cái lỗ sao?



- Bấm cái nút sâu thêm một chút.



Lê Toàn dừng múa thương và bấm thêm một lần, chiếc thương đột nhiên co và gấp lại, tạo thành hai khúc bằng nhau, chúng nối với nhau bởi một sợi dây xích: Côn nhị khúc xuất hiện.



Sau đấy, đẩy nhẹ cái chốt, hai chiếc kiếm ngắn sáng lóa từ hai đầu côn hiện ra: Song tiểu kiếm.



Cuối cùng, ấn nút lần thứ ba, cây gậy thu hẹp lại, một chiếc lưỡi đao cực kỳ sắc bén, với vân đao họa tiết ngọn lửa vừa đẹp lại vừa khí thế.



Vì thứ này có thể biến đổi thành 5 loại vũ khí khác nhau nên Lê Toàn liền đặt cho nó cái tên: Ngũ Khí.