Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 307 : Kẻ tiểu nhân
Ngày đăng: 14:19 30/04/20
Sau buổi tiệc chia tay hôm ấy, cũng là lúc mà Dương Tuấn Vũ chính thức rời xa Vĩnh Hà đi nhập ngũ.
Cuộc thi đấu năm nay được tổ chức ở Quân Khu 1 giữa lòng thủ đô, tuy vậy hắn vẫn phải qua Quân khu 2 tập trung với mọi người rồi tất cả cùng đi.
Tới nơi, Phong lão tướng quân chửi cho hắn một trận vì cái tội tắt máy, mất hút suốt một tháng. Thậm chí ngay cả luyện tập các bài thi đấu sắp tới hắn cũng không tham gia. Đối phó với lão, Dương Tuấn Vũ chỉ biết cười trừ cho xong chuyện.
50 người bao gồm 5 vị lãnh đạo Quân khu 2 cùng 20 chiến sĩ tinh anh xuất sắc vượt qua bài thi tuyển, cùng 25 người khác đi theo cổ vũ và phụ trách hậu cầu.
Đúng 7h05 phút, đoàn xe xuất phát đi tới địa điểm diễn ra cuộc Bỉ võ toàn quốc: Quân khu 1.
Sau quãng đường hơn 80Km xe đã tới nơi, mọi người ngay ngắn xếp hàng điểm danh rồi theo 2 hàng dọc đi vào quân doanh.
Quân khu 1 về mặt kết cấu thì cũng không khác gì lắm so với các quân khu khác, chỉ khác là nó có diện tích nhỏ hơn, bởi vì nằm ở trung tâm thủ đô nên không có nhiều đất cho quân đội. Thậm chí, đất còn bị lấn chiếm, xây dựng thành địa điểm kinh doanh.
Bầu không khí hôm nay vô cùng náo nhiệt.
2000 binh sĩ tham gia tuyển chọn được xếp dựa theo đơn vị công tác, ngay ngắn, thẳng tắp, khí thế hào hùng.
Trên sân khấu, một vị đại tá đứng lên chào cờ, hát quốc ca, sau đấy là đọc diễn thuyết về cuộc thi hoành tráng trước nay chưa từng có này.
Các vị lãnh đạo sau khi làm xong thủ tục thì không ngồi trên hàng ghế phía trên mà đi vào một khu vực riêng, nơi đó có rất nhiều camera giám sát, và đặc biệt luôn có một chiếc Flycam theo dõi mọi góc độ từ trên không trung để đảm bảo cuộc thi diễn ra một cách công khai, minh bạch, rõ ràng nhất.
Phần thi năm nay cũng không có quá nhiều sự đổi khác so với mọi năm, sau thủ tục hành chính, cuộc cạnh tranh chính thức bắt đầu.
Ngồi trong khu giám sát hôm nay hội tụ toàn lãnh đạo cấp cao:
- Bộ trưởng Bộ quốc phòng: Lê Quân.
- Đại tướng Quân Đoàn Tối Mật: Doãn Trung San.
- Tổng tham mưu trưởng – Lê Vịnh
- Thứ trưởng Lý Khải, Hạ Chiêm, Trần Hùng.
- Chủ nhiệm Tổng cục kỹ thuật Ngô Thanh Liêm.
- Chủ nhiệm Tổng cục tình báo Võ Văn Đạt.
- Tư lệnh Quân khu 1-2-3-4-5-7-9 và các binh chủng, quân chủng khác hiện đang có binh sĩ tham
gia cuộc sát hạch: Trần Hồng Minh, Vũ Chấn Phong, …
Tổng cộng có tất cả 26 người.
Trái với bầu không khí trang nghiêm, căng thẳng ở bên ngoài, ở đây, Bộ trưởng Lê Quân đang cười rất khoái chí chào hỏi tình hình sức khỏe của mọi người. Nói thật là không phải dịp nào cũng có thể có mặt đầy đủ các vị lãnh đạo như vậy, ngay cả trong các kỳ họp thường niên của quân đội họ cũng không thể có mặt đầy đủ vì các lý do khác nhau.
Khi thấy cuộc thi bắt đầu được diễn ra, mọi người cũng bắt đầu tập trung vào màn hình giám sát, Bộ trưởng nói:
- Là gì vậy? Chẳng lẽ súng có vấn đề hay mắt cậu ta đột nhiên bị bụi vào?
- Không phải. Mọi người để ý đến sức gió không?
- Sức gió thì có liên quan gì chứ? Tất cả chỉ là lý do che dấu sự yếu kém của cậu ta thôi. Phần thư trước rõ ràng là ăn may.
Vũ Chân Phong phồng mang trợn mắt:
- Ông nói hay nhỉ? Ông thử ăn may bắn trúng tất cả 60 cái đĩa ở chính trung tâm tôi xem nào? Nói bậy cũng phải có căn cứ đấy.
- Ông nói ai nói bậy?
- Không phải ông chẳng lẽ là tôi?
Bộ trưởng Lê Quân cũng nóng mắt tắt nụ cười, ông quát lên:
- Thôi. Hai ông đừng tranh cãi nữa. San tướng quân đã nói là gió thì có lý của nó, để ông ta giải
thích là xong, tranh cãi nhau cái gì?
Doãn Trung San chẳng để cuộc cãi lộn con nít này vào mắt, hắn ta giải thích:
- Theo như báo cáo trên màn hình, ngay khi lúc cậu ta chuẩn bị bắn thì gió đổi hướng, sức cản của gió cũng mạnh hơn gấp 3,67 lần.
Lý Khải nhếch mép:
- Ăn ở không tốt trời cũng không thuận.
Lê Vịnh cảm thấy đã chán ghét không chịu được kẻ này, ông ta nói:
- Đồng chí Khải có vẻ có định kiến không tốt với chiến sĩ trẻ này nhỉ? Tôi nghĩ nếu đã có định kiến thì tốt nhất ngài nên im lặng và không nói gì sẽ tốt hơn đấy.
- Ông…
Doãn Trung San hết bình tĩnh, giọng hắn lạnh lẽo nguy hiểm:
- Lý Khải, nếu ông còn nói một câu thì xin mời rời khỏi đây. Tôi không tiếp được khách như ông.
- Hừ.
Lý thứ trưởng bị kẻ này nói vậy thì dù tức điên lên cũng không dám phản bác, kẻ này chính là kẻ điên chính hiệu, hắn chẳng sợ bất cứ ai cả, đến bộ trưởng Quân cũng nói ngang hàng, thậm chí chán hắn còn chẳng buồn nói, khi ấy bộ trưởng Quân còn phải gãi đầu cười trừ nữa là. Thứ trưởng? Còn chưa đủ trình lên tiếng dạy bảo.
Ở trong này diễn biến lâu, còn ở ngoài kia, Dương Tuấn Vũ đã thông qua Triệu Cơ biết được chính xác sức gió, hướng gió, hắn nhanh chóng tính toán ra góc súng, và thời điểm nhả đạn.
“Đoàng” mooth phát súng duy nhất vang lên xé tan bầu không khí yên tĩnh căng thẳng ở toàn trường.
Đầu con rối nổ tung, hồng tâm chính giữa bị tàn phá cực mạnh: không thể ít hơn.