Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 320 : Song vương tử - The Flames

Ngày đăng: 14:19 30/04/20


Một chàng trai khá bảnh, cao ráo với tóc tai vuốt keo gọn gàng, gương mặt điển trai, tuấn tú, khi cười lộ ra má núm đồng tiền ở bên trái, nhìn người này chẳng khác mấy một ngôi sao truyền hình. Hắn tự cho mình là đủ hấp dẫn, nam tính nên chủ động tới bắt chuyện với người đẹp.



Đến trước mặt Mai Tuyết Yên, hắn cúi đầu chào lịch sự và đưa bàn tay dài, mịn màng ra, nhìn là biết người này thuộc dạng công tử không phải làm gì ngoài việc nhẹ nhàng, giọng trầm ấm cùng nụ cười tỏa nắng mở lời:



- Chào em, tối nay em thật làm tôi quá kinh diễm, không biết tôi có vinh hạnh được biết tên em không?



Dù hơi khó chịu vì có người tới làm phiền mình nhưng nghe những lời lịch sự của hắn Mai Tuyết Yên cũng không thể tỏ ra kiêu ngạo và chửi vào mặt hắn được, đây là phép lịch sự tối thiểu.



Nhưng không có nghĩa là cô phải tỏ ra mình là một cô tiểu thư như lời hắn nói. Nhìn thấy bàn tay giơ ra chờ bắt cô coi như không biết mà chỉ hơi cúi nhẹ gật đầu và nói:



- Cảm ơn vì lời khen của anh. Nhưng hình như chúng ta không có quen nhau.



Nghe những âm thanh êm dịu, trong vắt ấy khiến tên này cảm thấy trái tim mình đã đập thình thịch liên hồi rồi. Tự cho mình là cao thủ tình trường, chỉ cần biểu lộ một chút ngoại hình là sẽ khiến con gái nhanh chóng say như điếu đổ, nhưng cô gái này tuy nói lịch sự nhưng lại vạch ra sự xa cách rõ ràng. Hắn cười:



- Đúng là chúng ta chưa quen nhau nhưng hôm nay được gặp em là duyên phận. Được quen một cô gái xinh đẹp như em đúng là tôi phải khổ tu mấy kiếp rồi.



Mai Tuyết Yên vẫn lạnh lùng, trả lời, tuy nhiên giọng nói của cô lại không làm người khác cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại, những thanh âm ấy lại khiến người ta say đắm:



- Xin lỗi, có lẽ anh còn khổ tu chưa đủ bởi vì tôi không có ý định quen anh.



Hà Linh cũng không thích mấy tên thấy gái đẹp là sấn tới làm quen thế này. Chưa kể tên này rõ ràng là thấy cả hai người đứng ở đây mà hắn chỉ chào hỏi bắt chuyện một người, điều này ít nhiều khiến cô cảm thấy phản cảm. Cô nói chen vào giọng tỏ rõ sự chán ghét:



- Này anh trai, chúng tôi đang đợi bạn, có thể phiền anh khi khác nói chuyện được không?



Nụ cười của tên này cứng lại, hắn không ngờ cô gái xinh đẹp này lại không thèm liếc hắn lấy một cái. Nhưng đẹp trai không bằng trai mặt, hắn nói:



- Thì ra hai em đợi bạn. Như vậy đi, bữa này anh mời mọi người nhé. Nếu có thể lát nữa cho phép anh được phép qua bàn em làm quen một chút.



Tuyết Yên thở dài lắc đầu:



- Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng bữa này tôi cũng được người ta đặt bàn cho rồi. Hẹn anh lần khác vậy.



- Ồ. Như vậy. Anh có thể xin số của em không?



- À. Máy em vừa bị rơi xuống nước hỏng cảm sim lẫn máy rồi, thật tiếc.




Mai Tuyết Yên trợn mắt, như thế chẳng phải cô vừa đắc tội với một trong những ngôi sao lớn nhất Vbiz sao? Thế mà bà chị này còn cười vui vẻ thế. Cô hơi lo lắng hỏi:



- Liệu em có nên vào xin lỗi anh ta một tiếng không? Khi nãy có vẻ em nói hơi nặng lời. Dù sao người ta cũng lịch sự đến làm quen mà.



Hà Linh cười híp mắt:



- Kệ đi. Giờ em có muốn cũng muộn rồi. Để lần sau đi. Chị nghĩ họ đã đi cửa sau chuồn mất rồi. Người nổi tiếng đi ăn thôi cũng khổ thế đấy.



Hà Linh vừa dứt lời thì các fan bắt đầu chạy tung tóe như ong vỡ tổ để tìm thần tượng của mình.



Đột nhiên tiếng động cơ vang lên, chiếc Lamborghini Reventón màu bạc lăn bánh. Hai cô gái nhìn sang thì thấy một cánh cửa xe được hạ xuống.



Quách Kiến Hoa tuy nói đây chỉ là một trò chơi nhưng hôm nay hắn thật sự bị kinh diễm bởi vẻ đẹp của người con gái này. Khi chiếc ô tô lăn bánh, hắn mở cửa xe ra định cảm nhận chút không khí mát mẻ đêm hè thì thấy hai cô gái này quay sang, hắn vẫn lịch sự vẫy tay chào. Rồi hắn giật mình ngẩn ngơ khi thấy cô gái áo sơ mi trắng này mỉm cười gật đầu có ý xin lỗi rồi nhẹ vẫy tay chào hắn.



Đến khi chiếc xe lăn bánh được một đoạn dài rồi mà hắn vẫn như người mất hồn.



Ngồi cùng ghế sau, Quốc Khánh vỗ vỗ, lắc lắc vai hắn:



- Này. Mày bị làm sao mà cứ ngẩn người ra vậy.



Quách Kiến Hoa lúc này mới choảng tỉnh vội thò cả nửa người qua cửa xe nhìn về phía sau.



Quốc Khánh hết hồn kéo thằng bạn này lại, hắn trợn mắt quát lên:



- Mày bị điên à? Xe đập nát bét bây giờ. Chán sống rồi sao?



Quách Kiến Hoa mắt vẫn mở lớn, hắn cứ nghĩ chuyện khi nãy là ảo giác, véo vào cánh tay mình thấy đau, hắn mới nói:



- Cô ấy mỉm cười vẫy tay chào tao.



- Ai? Lúc nào mà chẳng có gái vẫy tay chào mày.



- Không. Ý tao nói là cô gái xinh đẹp lúc đứng ở cổng ấy.