Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 321 : Quyết định điên rồ

Ngày đăng: 14:19 30/04/20


Quốc Khánh ồ lên, hắn nở nụ cười nguy hiểm, híp mắt nói:



- Này, đừng bảo tao là Đại vương tử bị một cô gái cướp mất hồn rồi nhé. Vụ này lộ ra kiểu gì cũng lên trang nhất.



- Có khi nào tao đã biết tình yêu là gì không mày?



- Phi. Thế những bạn gái trước kia của mày là gì?



- Mày không biết đâu. Lần này rất khác. Chưa bao giờ tao lại thấy có người khiến tao rung động



như vậy. Giờ tim vẫn đang đập loạn đây này.



- Khiếp vãi. Nhưng sao lúc trước cô ấy bơ mày cơ mà hay là nhìn nhầm mịa rồi?



- Không. Có lẽ cô ấy nhận ra chúng mình là ai nên mới thay đổi suy nghĩ.



- Thế thì người con gái đấy cũng có gì mà mày phải nhung nhớ, lần sau gặp chẳng phải dễ dàng thịt



sao?



- Không phải như mày nghĩ đâu. Khi nãy tuy trời có hơi tối nhưng tao dám chắc cô ấy chỉ mỉm cười xin lỗi vì lúc trước cô nói với tao hơi phũ thôi chứ khác hắn với kiểu biết tao là ca sĩ, diễn viên nổi



tiếng mà hối hận.



- Như thế có nghĩa là Đại vương tử của chúng ta động lòng phàm rồi. Ha ha. Giờ thì hay rồi, mọi thông tin đều không biết ngoài mỗi gương mặt ấy. Tao sẽ chống mắt lên xem làm sao mày tán đổ



được ẻm.



Quách Kiến Hoa nghe thấy thế thì gấp gáp, hắn gọi lên ghế trước, nơi Đình tùng đang lái xe:



- Đại ca. Cho em xin nghỉ một tháng.



- Không.



- Thế giờ quay lại đó cho em gặp cô ấy một chút được không?



- Không.



- Ài, đây có thể là mối tình trời ban cho em đấy.



- Vậy đâu có phải ban cho tôi. Ngồi im, tôi đói rồi, giờ chúng ta sẽ tới cơ sở khác của Tuyết Yên.



- Lão đại, đại ca, Tùng đại nhân,... giúp em đi mà.



- Đợi ăn xong rồi tính.




Hai tên ngẩn ra lại thấy hắn nói tiếp:



- Xuống xe. Đi tìm ánh sáng của cậu đi. Mẹ kiếp. Tôi sẽ cho cậu nghỉ cả năm nay luôn. Đừng có hối



hận.



Quốc Khánh thấy tên này điên rồi, hắn hét lên:



- Mày đừng có mà điên. Mày thừa hiểu hủy một loạt show diễn như thế sẽ tổn hại như thế nào đến hình ảnh của The Flames. Sau này có khi bị cấm diễn ở những quốc gia đó đấy.



Quách Kiến Hoa cắn chặt răng:



- Mẹ kiếp. Nhất thì đếch làm vương tử chó má gì nữa. Tao chỉ biết nếu không yêu được em ấy thì chắc chắn tao sẽ cô đơn cả đời. Tiền nhiều cũng để làm cái đếch gì. Tao kiếm đủ rồi.



- Mày...



- A Khánh. Để nó đi. Quách Kiến Hoa, mày nhớ một điều: Nếu mà không tán được em nó thì đừng



có mà vác mặt về đây xin anh mày.



Quách Kiến Hoa hít sâu một hơi, có lẽ đây là quyết định điên cuồng nhất cả đời hắn. Nhìn hai người anh em trước mặt, hắn hạ quyết tâm:



- Quách Kiến Hoa này xin thề, nếu không khiến cô ấy làm người yêu, làm vợ của tôi thì... thì tôi sẽ



giải nghệ. Mẹ kiếp.



- Mày điên mẹ rồi. Mới gặp con nhà người ta một lần mà. Ài, thôi kệ mày, mỗi người có quyết định riêng của mình, có lẽ nếu tao gặp được ai đấy khiến tao rung động chắc tao cũng như mày. Được rồi. Đi đi.



Đình Tùng không quay lại, hắn giơ tay qua vai vẫy vẫy vài cái rối giẫm chân ga, chiếc Lamborghini Reventón phóng vút đi trong đêm.



Quách Kiến Hoa cười khổ, hắn rút điện thoại ra đặt một chuyến xe.



Nhìn biểu tượng app đặt xe - TTT (Thịnh Thế Transporter), nghĩ tới điều gì, hắn lại lắc đầu cười cay đắng. Nếu là người khác hắn cũng không ngại chơi lớn một lần, nhưng người đàn ông đứng sau



Thịnh Thế đã là một cái gì đó rất kiêng kị trong giới làm ăn rồi. Dù không liên quan trực tiếp tới giới giải trí nhưng hắn biết nếu Thịnh Thế định dựng lên một đế chế giải trí chẳng khó khăn gì.



Đem bản thân so với người nọ, Quách Kiến hoa chợt nhận ra mình chẳng có chút lợi thế gì. So tiền?



Chỉ là muỗi, so độ đẹp trai? Hắn cũng nghe được không ít lời đồn thổi về ngoại hình của người này rồi, các mối quan hệ? Lại càng không bằng,... nghĩ đi nghĩ lại hắn đúng là chẳng thể đem ra so sánh với người nọ. Và quan trọng nhất chính là người con gái ấy lại chẳng có chút để ý nào đến hắn, nụ cười và cái vẫy tay khi nãy cũng chỉ là lời xin lỗi khách sáo mà thôi.



Mọi chuyện nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm a.



...