Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 353 : Tên Ngu Ngốc
Ngày đăng: 14:19 30/04/20
Không nhìn không để ý, càng nhìn càng kinh diễm, đó là tâm trạng của những người đang chứng kiến.
Ba tên đang đứng phía ngoài nhìn vào, một tên thân hình khá cơ bắp, hắn nói:
- Hay là chúng ta vào cứu hai mỹ nhân đi, biết đâu hai em lại báo đáp.
Nghe thấy bạn mình nói xàm, tên bên cạnh bợp gáy hắn:
- Mày bị ngu à? Gần hai mươi thằng cao to, muốn để hai em đó báo đáp thì cũng phải có mạng mà chờ chứ? Vào đấy bây giờ bọn này nó nuốt cả xương. M* kiếp, biết thế hôm nay rủ đội A Thái đi cùng rồi.
- Mà bọn mày thấy không? Hai em này lại đi lẻ, không có hộ hoa mới ngốc chứ. Cơ hội mười mươi mà bỏ mất.
Ba tên cùng thở dài tiếc nuối. Tuy nói không vào giúp nhưng không có nghĩa là ba tên này hết hi vọng, bọn họ vẫn căng mắt lên tìm cách. Cơ hội thể hiện trước mặt người đẹp, nhất là lại siêu cấp mỹ nhân thế này là không có lần thứ hai đâu.
Bị lũ đàn ông vây quanh, Vân Tú ngẩng đầu lên nhìn, cô cau mày:
- Mấy người định làm gì? Xin mời nhường đường.
Tên mặt héo cứ nghĩ mình đẹp trai, hắn cố nở nụ cười mà bản thân mình cho là cuốn hút nhất nhưng lại khiến những người xung quanh cảm thấy buồn nôn, nhưng hiển nhiên hắn không biết, bộ dạng tí tởn:
- Hai mỹ nhân, đi đâu vội thế? Ở lại uống với bọn anh vài ly đi. Đảm bảo sẽ khiến hai em hài lòng
khi ra về.
Một tên khác mặc áo hình đầu lâu xương chéo, tai bấm khuyên, tay săm hình con rết, hắn cười khanh khách:
- Hai em đừng hiểu lầm, tụi anh không đến gây chuyện, chẳng qua để thể hiện thành ý nên mới tập trung hết qua đây chào hai em một tiếng. Sao hả? Có phải rất đủ thành ý không?
Hắn vừa nói, tay định vuốt má Tuyết Yên, thì bị cô tránh được.
Vân Tú cảnh cáo:
- Các anh đừng có làm bậy, ở đây có nhiều người như vậy, anh không sợ mọi người bắt sao?
- Bắt? Bọn chúng dám?
Tên được gọi là anh Nam hừ lạnh một tiếng, hắn quay lại nhìn mọi người xung quanh và chỉ tay:
- Em nói lũ vô dụng này. Bọn chúng chỉ tới xem kịch thôi. Thằng nào? Thằng nào có ngon thì ra đây.
Hắn hét toáng lên khiến không ít người mặt đỏ lên vì tức giận, và cũng không ít người bị nói như vậy thì mặt thoáng quay đi tỏ vẻ mắt điếc, tai ngơ. Nhưng chung quy lại không có ai dám ho he một tiếng nào.
Tuyết Yên cắn cắn môi gật đầu:
- Là tên ngu ngốc mà chị nói đấy.
- Ngu ngốc mà chị nói?
Vân Tú thoáng nghĩ rồi nhìn về phía xa, dưới bóng đèn mờ ảo đầy màu sắc khiến vừa rồi cô chưa kịp nhận ra, giờ thì đã sáng tỏ, cô kinh ngạc:
- Quách Kiến Hoa? Sao hắn lại có bộ dạng đó?
Tuyết Yên mím môi lắc đầu:
- Em không biết sao anh ta ở đây. Chị không nhận ra nhưng em nhìn qua là biết, bình thường hắn đi đâu chẳng phải hóa trang.
- Ừ nhỉ, chị quên mất. Nhưng hắn cũng không ngu tới mức một mình lao vào đây chứ? Em biết hắn nhưng hắn đâu có biết em?
Tuyết Yên thở dài, cô lo lắng nói:
- Chuyện dài lắm sau khi ra khỏi đây em sẽ nói với chị. Tên ngu ngốc này... không biết hắn có sao không? Còn chảy cả máu miệng...
- Ài, anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải xem hoàn cảnh chứ? Tên này ngu thật hay ngu có đào tạo vậy? Hay là... hắn bị em hớp hồn rồi?
Tuyết Yên gắt lên:
- Chị đừng nói linh tinh nữa. Giờ phải làm sao đây? Bọn chúng đang tới rồi kìa?
- Bọn này nếu không cho chúng ăn đòn thì không biết sợ.
Vân Tú nắm chặt hai tay, trọng tâm hạ thấp, cô vào thế.
Nhìn thấy cô gái trước mặt dáng người nóng bỏng nhưng khi đứng tấn lại chắc chắn như vậy, đám vệ sĩ không ai bảo ai đều nghiêm túc, bọn chúng đông nhưng không vì thế mà ngu ngốc. Đứa này rõ ràng biết võ.
A Nam cau mày:
- Tất cả cùng lên, nó đỡ được mấy đòn chứ? Nhớ đánh thì tránh mặt ra, tao không muốn lát nữa lại mất hứng.
- Rõ.
Cả 12 tên cùng đáp một tiếng rồi lao về phía Vân Tú, chỉ cần giải quyết được cô gái có võ này là cô kia tự giơ tay chịu trói mà thôi.