Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 354 : Phát Sinh Biến Cố (phần 1)
Ngày đăng: 14:19 30/04/20
Mày liễu khẽ nhíu, trước ánh mắt mọi người, cô không muốn lộ ra sức mạnh thật, bởi vì như vậy sẽ rất rắc rối, vì mấy tên này mà có nguy cơ bại lộ tổ chức thì quá nhạt nhẽo.
Đánh giá tình hình, cô nhanh chóng đảo mắt qua một lượt, tìm đúng sơ hở của từng tên rồi tùy cơ ứng biến.
Mọi người mới đầu nhìn thấy màn lấy đông hiếp yếu, lấy nam đánh nữ này thì thầm thở dài, che mắt, nhưng đợi mãi mà không thấy có tiếng cười đắc thắng của lũ dâm ô kia, ngược lại, họ lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của mấy tên vệ sĩ. Tất cả giật mình, vội vàng bỏ tay che khỏi mắt, vừa nhìn tất cả cùng há hốc mồm.
- Có phải tôi đang nằm mơ không?
“Bốp”.
Tên vừa nói câu đấy ngay lập tức ăn một cái tát vào má, hắn trợn mắt quay sang:
- Em làm gì đấy, sao lại đánh anh?
Cô gái bĩu môi:
- Chẳng phải anh hỏi có phải anh đang nằm mơ không sao? Em chính là cho anh biết mình đang tỉnh táo. Oa. Mà cô gái kia thật giỏi võ. Mấy tên kia có vẻ đá phải tấm thép rồi. Nhất định lát nữa em phải xin địa chỉ nơi cô ấy học để đăng ký một lớp, sau này sẽ không có tên nào dám bắt nạt em nữa, kể cả anh cũng vậy, hư thì một đấm là ngoan ngay.
Nam thanh niên nghe người yêu mình nói vậy thì thầm lau mồ hôi lạnh, hắn cố nặn ra nụ cười nịnh:
- Anh thấy thục nữ như em hiện tại là tốt nhất, đừng học cô gái kia đánh đấm.
- Anh thấy vậy sao?
- Đúng thế. Tiểu Huệ của anh không cần phải làm gì cả. Anh hứa sẽ đi học võ để bảo vệ em.
- Oa. Anh hứa rồi đấy nhé.
- Ừm. Nhất định. Được rồi, em nhìn kìa, mấy tên kia chuyển sang đánh du kích rồi, lần này có vẻ chúng tìm cách tiếp cận cô gái không biết võ còn lại. Nhìn cô nàng có vẽ kia rõ ràng đang bối rối, ài, chỉ sợ thế này không giữ được lâu nữa. Dù sao bọn họ rất đông.
- Em thấy hai cô ấy đáng thương quá, hay là anh qua đó giúp đi.
Nam thanh niên cười khổ:
- Em không thấy người nọ sao?
Hắn chỉ tay về phía người thanh niên đang nằm một chỗ:
- Anh không biết võ mà ra thì chỉ một đấm là nằm.
Hắn tranh thủ quét mắt suýt xoa Tuyết Yên một chút, rồi nói tiếp:
- Anh sẽ... xé quần áo cô em này trước mặt mọi người đấy. Khà khà.
Cả đám trong mắt ánh lên vẻ phấn khích và hứng thú, không chỉ thế, xung quanh có không ít kẻ nghe thấy vậy thì hai mắt cũng trợn trừng sáng quắc.
Tuyết Yên mặt hết đỏ nghe thấy vậy thì đã tái mét, cô sợ, rất sợ.
“Anh ơi, cứu em! anh ơi! Anh ở đâu”.
...
Đang đứng trước mặt thủ trưởng đưa tờ giấy chứng minh cả đội đã vượt qua bài thi, và báo cáo lại tình hình xảy ra trong suốt 1 tháng ở sa mạc, Dương Tuấn Vũ đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói khiến hắn phải dừng lại, cặp mày rậm khẽ nhíu.
- Triệu Cơ, có chuyện không ổn, đã xảy ra chuyện gì?
- Anh lại cảm thấy gì à. Để em liên lạc với Hope (trí tuệ nhân tạo ở căn cứ) xem.
Nhưng sau vài giây, Triệu Cơ thở dài:
- Em quên mất, nơi này đã bị cắt sóng.
- Khỉ thật.
Mọi người đang nghe hắn kể lại câu truyện vừa bi tráng, vừa thú vị thì đột nhiên thấy hắn đứng ngây ra, mặt nặng mày nhẹ, thì khó hiểu. Phong lão thúc giục:
- Mau nói tiếp. Rốt cuộc các cậu đã tìm thấy thứ gì trong cái khe núi đó? Hang động khổng lồ là sao?
Như chẳng nghe thấy câu hỏi, Dương Tuấn Vũ đột nhiên gấp gáp nói:
- Xin lỗi các vị thủ trưởng, tôi cần gọi điện về cho người nhà gấp. Trực giác nói người thân tôi đang gặp nguy hiểm. Ai có điện thoại kết nối sóng cho tôi mượn chút.
Mọi người ngẩn ra, Phong lão đang định chửi lớn vì tên này không biết nặng nhẹ, cơ hội gây ấn tượng trước mắt mấy lão già này không phải ai cũng có, vậy mà hắn lại phá hỏng bét. Nhưng nhìn thấy hắn đang thực sự lo lắng, thì lão không lên tiếng trách móc:
- Có phải cậu đã nghĩ quá nhiều rồi không? Báo cáo xong tôi sẽ cho cậu gọi điện thoải mái.
Mấy người khác tuy không nói nhưng đều cau mày khó chịu, gọi điện cho người nhà khi đang báo cáo lãnh đạo? Quân đội coi trọng nhất là kỷ luật, nếu cứ vô pháp tắc như vậy thì còn gì là quân đội kỷ cương thép nữa?