Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 356 : Không được

Ngày đăng: 14:19 30/04/20


Trong lúc mọi người đang bàn tán, cả đám Vân Tú đã chạy xa được gần 1 Km rồi, vừa di chuyển Vân Tú vừa nghe Lau nói:



- Chị yên tâm, mọi thông tin từ thiết bị ghi hình, ghi âm, quay off hay quay trực tuyến đều đã bị xóa sạch.



Vân Tú thở phào một hơi, cô đang định nói thì bên cạnh vang lên tiếng nói.



- Hello Elise! Do you recognize me? (Có nhận ra tôi không?)



Vân Tú giờ mới để ý, cô ngạc nhiên:



- Leo?



- Bingo!



Leo đội chiếc mũ hẳn hoi lên đầu, nở nụ cười với chiếc răng khểnh, hắn vẫy vẫy tay:



- Xin chao moi nguoi!



Nghe cái giọng lớ lớ điển hình của người ngoại quốc, mọi người cũng không phân biệt gì mà đều chào lại.



Vân Tú gật đầu:



- Thank you! Follow me. (Cảm ơn anh. Đi theo tôi.)



Rồi cô quay sang nói:



- Giới thiệu với mọi người, đây là Leo mà anh Tuấn Vũ đã nói. À, Tuyết Yên chắc em chưa biết anh ta.



Tuyết Yên gật đầu, cô đang được DG cõng trên lưng, cổ họng vẫn còn hơi đau, cô vẫn cố nói:



- Thank you very much! (Cảm ơn anh rất nhiều!)



Leo cười:



- Không có gì. Giúp một cô gái xinh đẹp như em anh rất vinh hạnh. (Tác sẽ viết tiếng việt từ đây).



Vân Tú bĩu môi:



- Cậu đừng có mà khua môi múa mép, cẩn thận tôi nói với chị Doris.



Nụ cười chợt cứng ngắc, Leo xua tay:



- Ấy, đừng. Em vẫn ghê gớm như mọi khi a. 



Đang định phản biện thì từ tai nghe cô nghe thấy Lau nói:



- Chị Elise, Boss... Chị có muốn nói chuyện với Boss không? Anh ấy đang giữ máy này.



Vân Tú nghe thế suýt nữa bước hụt, cô lảo đảo vội dừng lại khiến cả đám cũng ngạc nhiên dừng theo.



- Lau. Kết nối cho tôi với tất cả mọi người.
Vân Tú áy náy nhìn Tuyết Yên, cô mở lời:



- Xin lỗi em nhé. Hôm nay làm em sợ rồi.



- Đây không phải lỗi của chị mà. Là do em đòi tới đây trước, nếu hôm nay chỉ có mình chị thì đã không xảy ra chuyện lớn như thế.



Mai Tuyết Yên đã bình tĩnh hơn, có lẽ bởi vì được mọi người bảo vệ, hoặc có lẽ là vì đột nhiên nghe được giọng nói của người mà cô đợi chờ bấy lâu nay.



Tuy vậy, cô vẫn lo lắng hỏi:



- Chuyện này sẽ không làm ảnh hưởng tới hoạt động của chị ở tập đoàn chứ? 



Vân Tú mỉm cười xoa đầu cô:



- Ngốc lắm, em là minh tinh còn không lo thì chị có gì phải lo. Cùng lắm bọn họ biết chị ẩu đả ở quán bar nhưng rồi sao nữa? Đấy chỉ là tự vệ mà thôi, chưa kể việc con gái biết võ tự vệ cũng chẳng vi phạm pháp luật.



Chợt nghĩ tới điều gì, Tuyết Yên hai tay nắm lấy đôi tay Vân Tú, mắt nhìn vào những người trước mặt mà có chút tia sáng lóe lên, cô nói:



- Hay là chị với mọi người dạy em tập võ đi. Em cũng muốn có chút khả năng tự phòng thân.



- Chuyện này...



Vân Tú ngập ngừng.



Mai Mai cắn môi, cô lo lắng hỏi:



- Không được ạ?



Vũ Tuấn Phong đứng bên cạnh nãy giờ, nhưng tới việc này thì hắn cần phải ra mặt nói rõ, nhìn vào gương mặt vừa háo hức, vừa lo lắng của cô, hắn thở dài:



- Nếu em vẫn còn coi anh là bác sĩ điều trị của em thì nên nghe lời anh không nên tập võ. 



Tuyết Yên giật mình, cô ngơ ngác:



- Chẳng lẽ chân em...



Tuấn Phong gật đầu:



- Chân em hiện tại đi lại bình thường nhưng dù sao nó cũng đã có một quãng thời gian dài bị bệnh, việc em không hoạt động trong suốt mấy năm đó đã làm cho khung xương ở hai chân rất yếu, thời gian qua em đã cố gắng ăn uống và tuân thủ điều trị rồi nhưng nó cũng chỉ đủ để cho em hoạt động như người bình thường, còn ngay cả khi em nhảy một thời gian dài khoảng 30 phút - 1 tiếng có phải cũng cảm thấy đau mỏi chân và lưng không?



Tuyết Yên mặt hơi tái, cô gật đầu, mọi khi cô cứ nghĩ mọi người đều như vậy thì ra không phải thế.



Tuấn Phong tiếp tục giải thích:



- Mọi người hoạt động trong quãng thời gian đó chỉ là mỏi cơ, đau cơ còn em là làm khớp xương ở chân và cột sống chịu tải nặng dẫn tới đau xương khớp. Nếu không phải nghề diễn viên, ca sĩ là ước mơ của em thì anh đã không cho phép em được chạy nhảy hoạt động nhiều rồi. Ít nhất phải tầm 8-10 năm thì cơ thể em mới có thể phục hồi như người bình thường. 



Em hiểu ý của anh chứ?



Đôi tay buông thõng, Tuyết Yên cúi đầu, không ai nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt của cô nhưng họ đều hiểu đây là một đòn tâm lý còn nặng hơn cả vụ ẩu đả vừa rồi.