Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 357 : Nhờ giúp đỡ
Ngày đăng: 14:19 30/04/20
Vân Tú kéo cô vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi:
- Tuấn Phong chỉ đang nói trường hợp xấu nhất thôi.
Vũ Tuấn Phong miệng mấp máy chưa kịp phản đối thì đã bị cái trừng mắt của Vân Tú chặn lại làm hắn chỉ biết cười khổ.
Tuyết Yên hít sâu một hơi, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn mọi người thì nụ cười đã ở trên môi, cô nói:
- Cảm ơn chị Tú Tú cùng mọi người đã tới giúp em ngày hôm nay. Muộn rồi mọi người cũng nên về thôi.
Vân Tú xoa đầu cô:
- Tối nay về nhà chị ngủ nhé. Lâu rồi chị toàn ngủ một mình không à.
Mai Mai thấy không tiện từ chối, chưa kể trong đầu cô lúc này cũng đang hỗn loạn nên cũng gật đầu đồng ý.
Trong bầu không khí đang trầm xuống, bỗng dưng một người lên tiếng:
- Mọi người đang nói chuyện gì vậy?
Tất cả giờ mới nhận ra còn có một người không hiểu tiếng Việt đang đứng ở đây. DG bất đắc dĩ trở thành phiên dịch viên, hắn ngắn gọn tóm tắt lại bệnh tình và yêu cầu vừa bị từ chối của Tuyết Yên.
Nghe xong Leo ngạc nhiên nói:
- Cô gái này muốn học võ sao? Chuyện này đơn giản.
Trình độ ngoại ngữ ở đây chẳng có ai kém, ngoại trừ Walter, hắn không hiểu gì nên vẫn giữ gương mặt thật thà chất phác còn những người hiểu tiếng Anh thì đều ngẩn ra.
Nghe hắn thốt lên như vậy, Vũ Tuấn Phong thoáng suy luận, nghĩ tới điều gì đấy, hắn nghi ngờ hỏi:
- Ý cậu đang nói dùng Ki hệ chữa trị giúp cô ấy hoàn toàn phục hồi?
“Tách”.
Búng tay một cái thể hiện quan điểm, Leo khoanh tay trước ngực, lưng dựa vào thân cây đứng tạo dáng chuẩn chuyên nghiệp, chuẩn ngầu, nhưng rất tiếc chẳng có ai khen hắn lấy một câu.
Khẽ nhún vai bỏ qua, hắn nói:
- Đúng vậy, vụ này không khó lắm. Nếu cô ấy thật sự cần thì tôi sẽ liên hệ người giúp.
- Chị Flora?
Vân Tú chợt nghĩ đến bà chị gợi cảm, ma mị này.
- Yes. Chính là cô ấy. Mà hình như chị ta đang loanh quanh ở Việt Nam thì phải? Tôi nhớ chị ta qua
đây giúp cậu nhóc kia trồng rau cỏ gì mà.
Chờ mọi người tiêu hóa hết thông tin, cô ra lệnh:
- Tối nay mọi người về lập thành một bản kế hoạch phân tích, đánh giá tính hình, nêu lên ý kiến, sáng mai đúng 6 giờ cần có mặt ở căn cứ. Giải tán!
Tất cả cùng gật đầu, trước khi đi Dương Tuấn Vũ đã nói có chuyện gì sẽ do Vân Tú quyết định, bọn họ cũng rất tin tưởng vào khả năng của cô, vì thế trong thời gian này lời nói của Vân Tú chính là lời nói của Boss, mọi người đều chấp hành tuyệt đối.
Leo cũng biết không phải lúc để nói trêu đùa nữa, hắn nhanh chóng chào hai cô gái rồi đi theo DG về căn cứ.
Tuyết Yên ngạc nhiên, cô hỏi:
- Sao khi nãy chị không để em tránh đi?
Vân Tú mỉm cười kéo tay cô đi về phía đường lớn để bắt xe, vừa đi vừa nói:
- Nếu em đã tập võ thì chắc chắn không phải chỉ là để biết đấm đấm đá đá vài cái đúng không?
Tuyết Yên ngượng ngụng gật đầu, sau buổi tối nay, chứng kiến một cô gái bình thường yểu điệu quyến rũ là vậy nhưng khi chiến đấu lại vô cùng mạnh mẽ, thì cô đã rất hâm mộ rồi.
Vân Tú thừa biết trong đầu bà cô này nghĩ gì, cười duyên một tiếng, cô nói:
- Nói cũng thật trùng hợp, chị cũng vì say mê hình bóng một người tập võ mà quyết định vứt bỏ cuộc sống bình dị để lấn sâu vào cuộc sống sinh tử này.
- Tên xấu xa đó có phải là anh trai em không?
Tuyết Yên cười khúc khích.
Vân Tú thở dài:
- Đúng thế. Nghĩ lại hình như chị bị cậu ấy lừa từng bước một rồi. Giờ có muốn dứt ra cũng vô phương cứu chữa. Vì thế em cũng đừng vì một lần vui mắt mà dẫm theo vết xe đổ của chị.
Đôi chân dài xinh đẹp khẽ bước, cúi đầu xuống tinh nghịch đá mấy lọn cỏ, Tuyết Yên nói:
- Thực ra em rất ghen tị với chị đấy.
- Ghen tị với chị?
- Đúng vậy. Chị vừa xinh đẹp, vừa giỏi kinh doanh kiếm tiền, vừa giỏi võ, có thể nói chị đã có một
cuộc sống mỹ mãn rồi. Còn em thì bây giờ mới lọ mọ đi từng bước, mà càng bước vào nơi đó sẽ càng đục, càng đen, nếu không có chút kỹ năng phòng thân thì chắc chắn sẽ bị ăn cả xương.
Nhưng qua tối nay em chợt nhận ra, dường như thế giới của mình và thế giới của anh chị là hai thứ quá khác nhau, mà thế giới của em có vẻ khá hào nhoáng phù phiếm bên ngoài, khác hẳn với bản chất thực sự bên trong là sự tranh đấu và đổ máu. Một phần là vì em không muốn bị mọi người bỏ
lại, một phần là em chợt cảm thấy đánh nhau rất phấn khích.
- Có lẽ, dù có thừa nhận hay không thì trong suy nghĩ sâu thẳm của mỗi người đều có mơ ước muốn mình trở thành một người có năng lực siêu nhiên. Vì thế một khi được tận mắt chứng kiến điều đó thì bất cứ ai đều cũng có suy nghĩ “nếu mình được nhu thế thì thật tuyệt”.